Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ
Chương 20: Bắt đầu có mục tiêu
"Vậy sao? Vậy thì tao sẽ vào trường đấy." Đăng Khôi tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói với tôi."Hả? Tại sao?" Đầu tôi như trái bom nổ chậm vì không biết anh ấy có ý đồ gì mà lại nói như vậy. Thông thường thì mấy câu thoại kiểu này... hình như chỉ toàn có trong truyện thôi nhỉ? Tôi chớp chớp mí mắt huých vai Đăng Khôi, bắt đầu giở trò trêu chọc, "Này, đừng nói là anh thích em đấy nhé?""..."Không khí bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, hình như tôi trêu anh ấy không đúng tình huống à? Hay tôi nói trúng tim đen rồi?Đăng Khôi quay sang, nhìn tôi một lúc lâu sau đó mới mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Nếu tao nói có thì sao?"Wuể?Đầu tôi nhanh chóng biến thành một vườn bách thú, tưởng chừng như tất cả biểu cảm trên khuôn mặt sắp nhảy ra cáu xé anh ấy. Bị khùng hay lú lẫn mà nói được mấy từ đấy nhẹ bẫng vậy? Không ổn rồi, trò đùa hình như đã đi quá xa. Biết thế tôi chẳng trêu chọc làm gì.Tôi lắp bắp chỉ về phía anh ấy, hai má đỏ bừng cố gắng nói một câu hoàn chỉnh:"Không được, tuyệt đối không được. Nếu mà anh thích em... thì coi như tình bạn kết thúc. Không có anh em gì ở đây nữa đâu đấy.""..."Đăng Khôi bỗng dưng bật cười khanh khách. Đứng dậy xoa mớ tóc rối bù của tôi, miệng dù nói nhưng vẫn không kiềm được mà khẽ cười: "Giờ nhìn em hình như giống đang thích tao hơn đấy."Tôi vừa phát hiện bản thân bị trêu chọc đã nhanh chóng dùng tay vỗ vỗ hai má, sau đó đá vào chân anh ấy coi như trả thù rồi khoác cặp đi về phía trước."Này, rõ ràng em trêu trước cơ mà?" Đăng Khôi chạy theo sau tôi, vui vẻ hỏi.Tôi lờ đi lời nói của Khôi mà tiến thẳng về phía trước, miệng vẫn không kiềm được mà mắng thầm. Đúng là làm người khác một phen hú vía.Suốt đoạn đường về nhà chúng tôi cũng chẳng nói gì với nhau, tôi đi phía trước còn Đăng Khôi cứ như vậy theo sau. Cho tới khi đến trước hẻm nhà mình tôi mới quay đầu lại, hỏi anh ấy: "Vậy thì tại sao anh muốn học cũng trường với em?"Đăng Khôi ném chiếc cặp nặng về phía tôi, sau đó mới thong thả trả lời: "Tao không chơi thân với ai cả, cũng chẳng có mục tiêu chọn đại học. Nhưng nếu biết sau này em cũng học ở đó thì tao sẽ có thêm động lực để vào đại học."Lời anh ấy nói đủ to để vang vọng khắp một con đường, đủ lớn để in sâu vào tâm trí tôi. Vậy giờ đây tôi đã có mục tiêu để phấn đấu rồi, tôi sẽ vào NEU bằng mọi giá. ****Sau khi nhận thức được việc bản thân sẽ chọn NEU là ngôi trường mà tôi muốn hướng tới thì tôi lại bắt đầu lao vào học hành. Thực ra tôi tự nhận thức được học lực của bản thân, dù không quá xuất sắc nhưng có thể nói là khá giỏi. Nếu cố gắng vẫn có thể vào những trường điểm chuẩn cao hơn, nhưng suy cho cùng tôi vẫn muốn vào NEU vì mỗi khi nhìn thấy quyết tâm của Đăng Khôi tôi lại càng yêu thích ngôi trường đó.Vậy nên mà cả tôi, Đăng Khôi, Mai Anh và Đăng Phong lại bắt đầu đi vào quỹ đạo vốn có. Chúng tôi đều đã có mục tiêu riêng cho bản thân nên việc thực hiện chúng ngay từ bây giờ là không phải quá muộn màng. Tôi nghe lỏm được từ Mai Anh rằng Đăng Phong có ý định học Ngoại Thương, tôi cũng không quá bất ngờ vì vốn dĩ anh ấy đã rất giỏi. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là Mai Anh cũng muốn học ở đấy!Hỏi ra mới biết từ lâu cô bạn của tôi đã thầm thương trộm nhớ Hoàng Tử mất rồi. Thế mà còn bảo sẽ không thích cơ đấy.Kết quả là buổi tối hôm đó Mai Anh lại kéo tôi qua nhà cô ấy để ngủ chung rồi cùng nhau tâm sự xuyên đêm.Tôi không rõ lắm nhưng hình như cả hai hiện đang trong mối quan hệ mập mờ, chỉ nhắn tin qua điện thoại chứ tránh tiếp xúc ngoài đời. Lúc tôi hỏi tại sao thì Mai Anh mới bảo cô ấy không muốn công khai, dù rằng ngày nào Đăng Phong cũng giục cô ấy, không những thế còn đăng trên Instagram về việc anh ấy đã có bạn gái nữa cơ.Còn lí do tại sao Mai Anh lại từ chối việc công khai thì bởi cô ấy bảo sợ người hâm mộ của Đăng Phong thất vọng, lúc đầu tôi còn "ba chấm" không hiểu nhưng sau một hồi nghe lời cô bạn giải thích thì tôi cũng phải gật gù đồng ý.Đại khái Mai Anh cũng từng là người hâm mộ nên cô ấy hiểu việc nhìn thấy thần tượng của mình có người yêu buồn đến nhường nào.Mới đầu nghe họ yêu nhau thì tôi như người mẹ nghe tin con gái lấy chồng, vui không tả nổi. Cuối cùng cô bạn tinh nghịch nhà tôi cũng có người rước, vả lại còn là một chàng trai siêu xịn, tôi cũng tin tưởng hết mực giao Mai Anh cho Đăng Phong để rồi sau đó lại hối hận không kịp.Còn lí do vì sao tôi lại hối hận? Haizz, từ khi bạn thân có người yêu thì ngày nào tôi cũng phải nghe đi nghe lại toàn là tiếng gọi yêu thương. Nào là "anh yêu tao", "Đăng Phong anh ấy", "Hoàng Tử của tao" rồi đủ thứ trên đời. Bộ chẳng lẽ cặp đôi yêu nhau nào cũng sẽ như này à? Đúng là đáng ghét, nếu tôi mà có yêu đương thì sẽ không bao giờ như thế!Nguyệt Hạ xin khẳng định!****Phạm Nguyệt Hạ tôi hiện đang đứng trước cổng nhà Đăng Khôi.Đừng hỏi tôi vì sao 7 giờ sáng chủ nhật lại phải vác mặt sang nhà một tên con trai chỉ vì lo cho hắn bị sốt. Rõ ràng là tối hôm qua tôi đang chìm trong bộ phim Hàn sướt mướt, định bụng coi xong phim sẽ "nướng" một giấc đến trưa, ấy vậy mà chỉ vì một cuộc gọi từ chị Thu đã làm tôi phải lo lắng cả đêm.Nôm na là Đăng Khôi bị sốt 38.5 độ. Mà ngặt nỗi sáng mai chị ấy có việc bận nên không chăm sóc cậu chủ nhỏ được đành nhờ tôi sang chăm hộ. Báo hại hiện giờ tôi phải có mặt ở nhà Đăng Khôi để "thỉnh an" anh ấy.Tôi cùng túi đồ dùng y tế hiên ngang bước vào nhà anh. Vừa đi vừa không khỏi cảm thán vì sự xa hoa mà nó mang lại, dù đã đến đấy rất nhiều lần nhưng chưa chắc tôi đã biết hết nội thất bên trong chúng.Chị Thu sau khi mở cửa cho tôi thì cũng vội đi ngay, vậy nên có thể nói hiện giờ ngoài tôi và Khôi ra thì trong cái biệt thự này chẳng còn một ai khác.Tôi bước vào thang máy, vừa ấn tầng 3 vừa nhắn tin cho Mai Anh hỏi cô ấy cách chăm sóc người bệnh.Đợi khi đứng trước phòng Khôi tôi vẫn chưa nhận được hồi âm, đành tắt máy xông thẳng vào phòng anh cùng túi y tế như thể đang đi đánh trận.Trước mặt tôi là một chiếc giường cỡ lớn và "quái vật" thì đang úp mặt xuống gối ngủ như chết. Nhưng điều đáng nói là... Nguyễn Trịnh Đăng Khôi hình như đang trong tình trạng không mặc áo?Ngoài chiếc quần dài vải nỉ ra thì cả phần lưng trần Khôi dường như đang phơi bày trước mắt tôi.Ngon vãi l*n.______________________________Nay bị dị ứng bây ơi. Nhưng vẫn phải ra chương đều đều nên khỏi lo. Nhớ vote đó.Món quà bất ngờ vào 19:00 tối maii dành cho độc giả của nhà Karissa nhân ngày 08.08.2024 (kỉ niệm Bờ lắc pin) Mong chờ wuasssss