Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ
Chương 10: Mờ ám
Tiếng mắng chói tai lúc nãy đương nhiên không phải của ai khác ngoài Đăng Khôi, cách xưng hô lạ đời nãy chỉ có anh ta mà thôi.
Tôi để ly xuống, vui vẻ nhìn lên người con trai đang chắn ngang ánh đèn đường, nói: "Cuối cùng anh cũng chịu đến."
"Mai mà nhậu say thì đám bạn em lại trách tao."
Tôi kéo tay Khôi ngồi xuống, đẩy ly bia qua cho anh ấy, chớp mắt rủ rê: "Vậy anh uống đi."
Đăng Khôi nhìn xuống bàn rồi lại nhìn lên tôi, đảo mắt đáp: "Muốn gì nói luôn?"
"Hả?"
"Nhóc muốn nhờ vả gì tao thì nói thẳng, không cần phải chuốc say làm gì cho mệt người."
Tôi lắc đầu phủ nhận: "Không có mà..."
"Đi Phú Quốc chứ gì? Em cũng đi đúng không?"
"Sao anh biết?"
Tôi thoáng ngạc nhiên, chẳng nhẽ anh ấy đọc được suy nghĩ của tôi à? Hay Mai Anh lén nói cho Khôi nhỉ?
"Anh tao nói đấy. Đi thì đi, tao đâu phải là trẻ con đâu mà cần dụ dỗ. Lần sau muốn gì thì cứ nói, suốt ngày diễn hề." Đăng Khôi đứng dậy, xoa mớ tóc rối bù của tôi trong vô thức.
Tôi đưa tay chỉnh tóc, miệng vẫn lẫm bẫm như không tin được: "Vậy... anh đồng ý rồi hả?"
"Ừ, dễ quá nhỉ? Điều kiện ngày mai chở tao đi học và đi về." Vừa dứt câu Đăng Khôi đã rút ví ra, đưa cho chủ quán một số tiền lớn rồi phẩy tay đi mất.
Thôi cũng được, dù không đúng với kế hoạch như kết quả lại thuận lợi hơn nhiều. Tôi lấy điện thoại ra thông báo tin vui cho Mai Anh, cầm số tiền còn dư được bà chủ trả lại đi về nhà.
****
Tối trước ngày đi Phú Quốc, Đăng Phong có nhắn tin cảm ơn tôi, mong rằng chúng tôi sẽ hợp tác lâu dài.
Vừa trả lời tin nhắn ấy tôi vừa vác vali đi sang nhà Mai Anh, theo kế hoạch thì tôi sẽ ngủ ở đây với cô ấy rồi mai cả hai cùng đến máy bay luôn.
Ba mẹ của tôi với Mai Anh đều đồng ý vì nghe nói sẽ có người giám hộ đi cùng, là ba Đăng Phong và mấy cô giúp việc nhà anh chứ còn ai nữa?
Nói thật thì cả đám lóc chóc chưa học xong cấp 3, có nam có nữ mà tự ý đi Phú Quốc nhìn đâu cũng thấy mờ ám. Vậy nên phải có ba của anh ấy đi theo. Tôi và Mai Anh cũng đồng ý vấn đề này, nếu đi riêng như vậy sẽ có rất nhiều nguy hiểm.
Tối đó tôi và Mai Anh cùng nhau xem mấy bộ phim cả hai yêu thích, sau khi xem chán lại cảm thấy đói bụng, thế là lật đật chạy xuống nhà nấu mì cay.
Đó cũng chính là bằng chứng duy nhất cho lí do chúng tôi ngủ quên.
Đúng 7 giờ sáng ngày hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại bên tai kêu âm ĩ làm thức giấc. Và người gọi đến không ai khác, Đăng Khôi.
"Tao cho hai đứa 20 phút nữa để đến sân bay, không xong thì ở nhà." Tiếng mắng từ đầu dây bên kia bất chợt vang lên khiến cả tôi và Mai Anh đều tỉnh cả ngủ.
Trong lúc tôi đang tò te không hiểu gì thì Mai Anh đã rối rít nói xin lỗi. Sau đó cũng chính cô ấy là người lôi tôi vào nhà vệ sinh.
Tôi không biết vì sao mình có mặt tại sân bay, dường như mọi kí ức đều rất mơ hồ.
****
"Ngủ đến 7 giờ sáng còn chưa tỉnh, Nguyệt Hạ nhà chúng ta giỏi quá nhỉ?" Giọng nói châm chọc vang lên từ sau lưng, kem theo đó là cảm giác mát lạnh ngay má khiến tôi bất giác rụt cổ lại.
"Lại là anh à? Có duyên thật đấy." Tôi ngáp ngắn ngáp dài, hời hợt đáp lại.
Đăng Khôi đưa chai sữa lạnh cho tôi, ngồi xuống cạnh tôi đáp lời: "Này này, không có tao thì sẽ không có chuyến đi này đâu đấy?"
Tôi lờ đi lời nói của Đăng Khôi, ngó nghiêng xung quanh tìm người, miệng lẫm bẫm: "Mai Anh đâu ấy nhỉ?"
"Đăng Phong và Mai Anh cùng đi mua đồ ăn sáng cho mọi người rồi."
"À... vậy sao anh không đi cùng?"
"Tao không muốn."
Khoảng 15 phút sau, tôi thấy Mai Anh cùng Đăng Phong đi tới với vài ba hộp xôi trên tay. Mai Anh sau khi phát xong cho mọi người thì chạy sang chỗ tôi huých vai, vui vẻ nói:
"Lúc nãy tao được đi chung với Hoàng Tử đấy."
Tôi nhéo mũi cô ấy, đáy mắt tràn ngập ánh cười: "Sướng nhất rồi nhé."
"Nguyệt Hạ đến phòng chờ ngồi với Đăng Khôi nhé. Mai Anh muốn đi mua nước với anh không?" Đăng Phong chạy đến, mỉm cười chỉ về phía phòng chờ hỏi.
"Thôi ạ, em qua kia với Nguyệt Hạ luôn." Mai Anh vội xua tay từ chối, khoác vai tôi đi về phía trước.
Tôi ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay người lại nhìn Đăng Phong sau đó lại nhìn sang cô bạn thân. Dí sát mặt cô ấy nghi ngờ hỏi: "Hai người... từ khi nào mà lại thân thế nhỉ?"
"Không thân, chỉ là tao muốn tránh xa một chút."
"Tại sao? Tao thấy hình như anh ấy có ý với mày đấy." Tôi huých vai trêu chọc Mai Anh khiến má cô ấy đỏ ửng lên.
Nhìn kìa, bạn tôi sắp thích người ta đến nơi rồi.
"Vẫn nên né tránh một chút, lỡ dính lại gần thì tao thích ảnh luôn đấy."
"Nhìn mày hiện giờ cứ như đã muốn cưới người ta luôn rồi đấy."
****
Cả đám tôi sau đó đều đã ổn định chỗ ngồi trên máy bay, dù việc sắp xếp chỗ do Đăng Phong nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy anh ấy có ý với Mai Anh nhà tôi.
Gì mà tôi thân với Đăng Khôi hơn nên qua ngồi với anh ta là lớp lí nhất. Gì mà chỉ có tôi mới dám ngồi chúng với Đăng Khôi? Tưởng anh ấy là quái vật chắc, có gì mà sợ? Chỉ có thể là do Hoàng Tử muốn ngồi cạnh Mai Anh mà thôi.
Tôi cũng đành ngậm ngùi chấp nhận tác thành cho cô bạn thân. Đem khuôn mặt chán nản qua ghế bên cạnh ngồi với Khôi.
Ba của Đăng Khôi mua cho chúng tôi vé Phổ thông Đặc biệt nên chỗ ngồi vô cùng rộng rãi và thoái mái. Tôi định bụng sẽ ngủ thêm một giấc nữa nên đã lấy trong túi ra một chiếc tai nghe không dây, bật bài nhạc yêu thích.
"Nghe không?" Tôi nhìn qua người bên cạnh, mỉm cười hỏi.
"Tao cũng có tai nghe đấy."
Tôi gật gù rút tay lại, đeo luôn một bên còn lại vào tai. Trực tiếp đi ngủ.
Vừa chợp mặt được vài phút thì đã bị ai đó bên cạnh làm phiền, vội buông tai nghe xuống nhíu mày hỏi: "Lại làm sao?"
"Tao để quên tai nghe ở nhà rồi."
________________________________
Một phút độc thoại cùng Karissa:
"Ơ hết rồi sao? Ngắn thế?"
"Nhưng tác giả đã làm hết sức rồi á."
"Thì sao?"
"Vote đi chứ sao? Không vote nghỉ ra chương bây giờ."
"Vote thì vote, nhớ là chương sau phải dài hơn đấy!"
"Ok!"