(KakaSaku) - Khi Em Lớn
9
Ngày Sakura xuất viện, Naruto đã tới đón cô. Sau những ngày tháng tập luyện Sakura đã có thể đi lại bình thường. Tuy vẫn chậm chạp nhưng cũng gọi là ổn.Sakura sẽ được nghỉ ngơi cho đến khi nào cô hồi phục trở lại. Trong thời gian đó mọi người có trách nhiệm giúp đỡ cô.
Naruto nói sẽ dẫn cô về nhà của cô trước tiên, sau đó sẽ dẫn cô đi gặp bạn bè của họ. Rẽ vào một tiểu khu nhỏ, Naruto nói cô sống ở khu chung cư này vì nó gần bệnh viện, sẽ tiện cho công việc của cô hơn.Khi đến cửa nhà, Naruto cúi người xuống và mò mẫm dưới chậu cây trước cửa nhà."Hà, mình biết ngay cậu giấu chìa khóa dự phòng ở đây mà!! Sakura_chan."Sakura thầm nghĩ tại sao ngày trước cô có thể ngớ ngẩn đến nỗi dấu chìa khóa ở nơi ai cũng có thể nghĩ ra??
Bước vào nhà, đập vào mặt cô là mặt tủ giày ở ngoài hành lang đã bám bụi. Căn nhà tối om, Naruto mò mẫm một chút sau đó mới kéo rèm cửa ra để đón ánh sang vào nhà.Sakura nhìn những vật dụng lạ lẫm trước mắt mình, cô đi xung quanh nhà một lượt. Thứ ấn tượng với cô nhất chính là một tủ sách lớn, trên đó xếp rất nhiều sách y học và mô hình. Tất cả đều được xếp theo quyển hay theo màu, cảm giác như người xếp bị chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ.
Nhà bếp sạch sẽ với đầy đủ đồ dùng. Khi Naruto mở tủ lạnh ra, một mùi thối sộc thằng vào mũi cậu. Naruto nhăn mũi càu nhàu sau đó liền dọn dẹp sạch sẽ cho Sakura.Naruto nói qua một chút về căn nhà của Sakura làm Sakura cảm giác người sống ở đây trước kia là cậu ấy chứ không phải là cô."Đừng nhìn mình như vậy Sakura_chan, mình thân thuộc như vậy vốn dĩ là do trước kia chúng ta rất thân thiết với nhau."Naruto dẫn Sakura đi vào phòng ngủ của cô, trong phòng ngủ vẫn kéo rèm cửa kín mín. Một chiếc giường cỡ King làm Sakura kinh ngạc. Tủ quần áo lớn, một bàn học nhỏ, một kệ đựng toàn mỹ phẩm. Và ở cạnh cửa sổ có một chậu sương rồng kèm theo đó là một vài khung ảnh đã bị úp xuống.Sakura nhanh chóng tiến tới kéo rèm cửa sau đó lật những khung ảnh lên nhìn. Hình ảnh một đội 4 người, chỉ có cô và Naruto là cười rất tươi. Kakashi đứng sau lưng cô, và cậu nhóc mặc áo xanh nhăn nhó này là ai?
"Naruto... đây là ai?" - Sakura dơ khung ảnh lên hỏi Naruto đang giúp cô lau dọn bụi bẩn trên tủ quần áo của cô.Naruto vui vẻ quay lại, nhưng khi nhìn thấy người cô hỏi là ai thì cậu ấy lại cứng đờ lắp bắp."À, đây là Sasuke... cậu có nhớ cậu ấy không?"Sakura im lặng lắc đầu sau đó đặt khung ảnh xuống. Cô bắt đầu đi đến xem xét tủ quần áo của mình.
Đa phần trong tủ đều là trang phục màu đỏ, có một vài bộ kimono và yukata màu sắc đáng yêu. Trong một ngăn tủ riêng của có những bộ váy lấp lánh sang trọng và ngắn cũn cỡn.Sakura nhanh chóng đóng tủ đồ vào. Naruto đã dọn dẹp xong, cậu quay sang hỏi Sakura.
"Cậu có muốn đi gặp mọi người bây giờ không?"*Mọi người đều tập trung ở bãi tập, khi Sakura đến nơi, cô nhìn qua một lượt đều là những gương mặt lạ lùng.Akamaru khi nhìn thấy Sakura đến liền sủa lên để gọi mọi người."Xin chào." - Sakura nói.Ino là người đầu tiên đi đến nắm tay Sakura, sau đó là mọi người cùng tới. Có vẻ trước kia, mối quan hệ của cô và mọi người rất tốt. Nhưng tại sao cô lại không ấy người con trai trong ảnh kia ở đây?Bỏ qua mọi nghi vấn sau đầu, mọi người cùng dẫn cô đến quán ăn mà bọn họ hay tụ tập, kể lại những chuyện lúc trước của cô. Nhưng không có câu chuyện nào kể về người con trai kia làm dấy lên nghi vấn trong lòng cô.Đến buổi tối Naruto đưa cô về nhà, trước khi ra về cậu còn dặn cô khóa cửa cẩn thận. Sakura biết rằng cô vẫn ở trong trạng thái này, cô sẽ không nhận ra đâu là người quen đâu là người lạ mặt, điều đó sẽ rất nguy hiểm đối với cô.Sakura gật đầu và cảm ơn Naruto.
*Cô tự tìm cách giải trí cho mình bằng cách pha một cốc trà và ngồi trước cửa số ngắm tuyết. Đèn đường đã được bật lên, con đường trong tiểu khu trống vắng người qua lại, từng lớp tuyết dày đóng lên cửa sổ làm Sakura thấy khó chịu.Cô đặt tách trà qua một bên, sau đó đứng dậy dùng sức kéo cửa sổ. Vì lâu ngày không mở ra, khe cửa đã đóng băng làm khó khăn.Một tiếng cạch kêu lên, cửa sổ mở ra làm cơn gió lạnh thôi vào trong phòng. Sakura thở hắt ra một tiếng. Chưa bao giờ cô cảm thấy tâm trạng mình thoải mái như vậy.Tuy rằng chưa thể nhớ ra được mọi chuyện, nhưng Sakura cảm thấy cuộc sống của cô từ trước chắc rất ổn định. Số tiền trong sổ tiết kiệm đã nói cho cô như vậy.Sakura chống hai tay lên bệ cửa số. Một bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện trước mắt cô.
"Yo, lạnh thật đấy!!!"Kakashi đứng trên mái hiên trước cửa sổ, cả hai con mắt của anh lộ ra, một bên màu đen một bên màu đỏ. Sakura giật mình hoảng loạn khi nhìn vào ánh mắt màu đỏ kia. Nó làm cô nhớ đến cô đã nhìn thấy con mắt này ở đâu rồi.Sakura ôm đầu kêu lên trước sự bàng hoàng vội vàng của Kakashi. Anh vội vàng đỡ lấy Sakura trước khi cô ngã xuống sàn.
"Đau ở đâu?"Sakura lắc đầu, cô chỉ là... hình như cô đã nhớ đến hình ảnh gì đó về đôi mắt kia.
*Kakashi cầm đến cho cô một túi đồ, anh nói đây là món ăn cô yêu thích. Sakura chân thành cảm ơn anh. Không hiểu sao mỗi khi ở cạnh người đàn ông này, Sakura lại thấy vui vẻ yên bình. Cảm giác trong cô như chút được gánh nặng gì đó.Sakura dơ khung ảnh lên hỏi Kakashi về cậu con trai cau có trong bức ảnh kia.
Kakashi có vẻ không thích thú về điều này lắm, anh ngồi ngả người trên ghế sô pha của cô, trong tay là cốc cà phê nóng hổi."Đó là Sasuke... Uchiha Sasuke." - giọng của Kakashi bình tĩnh lạ thường."Trước đây em từng rất thích cậu ấy Sakura, nói là yêu à? Chắc là vậy..."Sakura vô cùng tò mò hỏi tiếp: "Hôm nay Naruto có dẫn em đi gặp mọi người, nhưng em không thấy cậu ấy."
Kakashi đặt cốc cà phê lên mặt bàn."Cậu ấy đã rời đi... cùng vợ mình. Vì một nhiệm vụ dài hạn." Sakura dường như kiểu ra. Kakashi có thể thấy vẻ mặt hồn nhiên của cô khi anh lừa dối cô. Lương tâm của Kakashi gào thét.
Anh nhanh chóng đoạt lấy cốc trà của Sakura sau đó noi: "Muộn rồi, em nên nghỉ ngơi sớm. Hãy nhớ đóng cửa sổ."Kakashi chào tạm biệt Sakura và nhảy ra khỏi nhà cô bằng đường cửa sổ. Sakura nhìn theo bóng dáng Kakashi đã khuất, cô nhanh chóng đóng cửa tắt đèn đi ngủ.
Naruto nói sẽ dẫn cô về nhà của cô trước tiên, sau đó sẽ dẫn cô đi gặp bạn bè của họ. Rẽ vào một tiểu khu nhỏ, Naruto nói cô sống ở khu chung cư này vì nó gần bệnh viện, sẽ tiện cho công việc của cô hơn.Khi đến cửa nhà, Naruto cúi người xuống và mò mẫm dưới chậu cây trước cửa nhà."Hà, mình biết ngay cậu giấu chìa khóa dự phòng ở đây mà!! Sakura_chan."Sakura thầm nghĩ tại sao ngày trước cô có thể ngớ ngẩn đến nỗi dấu chìa khóa ở nơi ai cũng có thể nghĩ ra??
Bước vào nhà, đập vào mặt cô là mặt tủ giày ở ngoài hành lang đã bám bụi. Căn nhà tối om, Naruto mò mẫm một chút sau đó mới kéo rèm cửa ra để đón ánh sang vào nhà.Sakura nhìn những vật dụng lạ lẫm trước mắt mình, cô đi xung quanh nhà một lượt. Thứ ấn tượng với cô nhất chính là một tủ sách lớn, trên đó xếp rất nhiều sách y học và mô hình. Tất cả đều được xếp theo quyển hay theo màu, cảm giác như người xếp bị chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ.
Nhà bếp sạch sẽ với đầy đủ đồ dùng. Khi Naruto mở tủ lạnh ra, một mùi thối sộc thằng vào mũi cậu. Naruto nhăn mũi càu nhàu sau đó liền dọn dẹp sạch sẽ cho Sakura.Naruto nói qua một chút về căn nhà của Sakura làm Sakura cảm giác người sống ở đây trước kia là cậu ấy chứ không phải là cô."Đừng nhìn mình như vậy Sakura_chan, mình thân thuộc như vậy vốn dĩ là do trước kia chúng ta rất thân thiết với nhau."Naruto dẫn Sakura đi vào phòng ngủ của cô, trong phòng ngủ vẫn kéo rèm cửa kín mín. Một chiếc giường cỡ King làm Sakura kinh ngạc. Tủ quần áo lớn, một bàn học nhỏ, một kệ đựng toàn mỹ phẩm. Và ở cạnh cửa sổ có một chậu sương rồng kèm theo đó là một vài khung ảnh đã bị úp xuống.Sakura nhanh chóng tiến tới kéo rèm cửa sau đó lật những khung ảnh lên nhìn. Hình ảnh một đội 4 người, chỉ có cô và Naruto là cười rất tươi. Kakashi đứng sau lưng cô, và cậu nhóc mặc áo xanh nhăn nhó này là ai?
"Naruto... đây là ai?" - Sakura dơ khung ảnh lên hỏi Naruto đang giúp cô lau dọn bụi bẩn trên tủ quần áo của cô.Naruto vui vẻ quay lại, nhưng khi nhìn thấy người cô hỏi là ai thì cậu ấy lại cứng đờ lắp bắp."À, đây là Sasuke... cậu có nhớ cậu ấy không?"Sakura im lặng lắc đầu sau đó đặt khung ảnh xuống. Cô bắt đầu đi đến xem xét tủ quần áo của mình.
Đa phần trong tủ đều là trang phục màu đỏ, có một vài bộ kimono và yukata màu sắc đáng yêu. Trong một ngăn tủ riêng của có những bộ váy lấp lánh sang trọng và ngắn cũn cỡn.Sakura nhanh chóng đóng tủ đồ vào. Naruto đã dọn dẹp xong, cậu quay sang hỏi Sakura.
"Cậu có muốn đi gặp mọi người bây giờ không?"*Mọi người đều tập trung ở bãi tập, khi Sakura đến nơi, cô nhìn qua một lượt đều là những gương mặt lạ lùng.Akamaru khi nhìn thấy Sakura đến liền sủa lên để gọi mọi người."Xin chào." - Sakura nói.Ino là người đầu tiên đi đến nắm tay Sakura, sau đó là mọi người cùng tới. Có vẻ trước kia, mối quan hệ của cô và mọi người rất tốt. Nhưng tại sao cô lại không ấy người con trai trong ảnh kia ở đây?Bỏ qua mọi nghi vấn sau đầu, mọi người cùng dẫn cô đến quán ăn mà bọn họ hay tụ tập, kể lại những chuyện lúc trước của cô. Nhưng không có câu chuyện nào kể về người con trai kia làm dấy lên nghi vấn trong lòng cô.Đến buổi tối Naruto đưa cô về nhà, trước khi ra về cậu còn dặn cô khóa cửa cẩn thận. Sakura biết rằng cô vẫn ở trong trạng thái này, cô sẽ không nhận ra đâu là người quen đâu là người lạ mặt, điều đó sẽ rất nguy hiểm đối với cô.Sakura gật đầu và cảm ơn Naruto.
*Cô tự tìm cách giải trí cho mình bằng cách pha một cốc trà và ngồi trước cửa số ngắm tuyết. Đèn đường đã được bật lên, con đường trong tiểu khu trống vắng người qua lại, từng lớp tuyết dày đóng lên cửa sổ làm Sakura thấy khó chịu.Cô đặt tách trà qua một bên, sau đó đứng dậy dùng sức kéo cửa sổ. Vì lâu ngày không mở ra, khe cửa đã đóng băng làm khó khăn.Một tiếng cạch kêu lên, cửa sổ mở ra làm cơn gió lạnh thôi vào trong phòng. Sakura thở hắt ra một tiếng. Chưa bao giờ cô cảm thấy tâm trạng mình thoải mái như vậy.Tuy rằng chưa thể nhớ ra được mọi chuyện, nhưng Sakura cảm thấy cuộc sống của cô từ trước chắc rất ổn định. Số tiền trong sổ tiết kiệm đã nói cho cô như vậy.Sakura chống hai tay lên bệ cửa số. Một bóng dáng cao lớn đột ngột xuất hiện trước mắt cô.
"Yo, lạnh thật đấy!!!"Kakashi đứng trên mái hiên trước cửa sổ, cả hai con mắt của anh lộ ra, một bên màu đen một bên màu đỏ. Sakura giật mình hoảng loạn khi nhìn vào ánh mắt màu đỏ kia. Nó làm cô nhớ đến cô đã nhìn thấy con mắt này ở đâu rồi.Sakura ôm đầu kêu lên trước sự bàng hoàng vội vàng của Kakashi. Anh vội vàng đỡ lấy Sakura trước khi cô ngã xuống sàn.
"Đau ở đâu?"Sakura lắc đầu, cô chỉ là... hình như cô đã nhớ đến hình ảnh gì đó về đôi mắt kia.
*Kakashi cầm đến cho cô một túi đồ, anh nói đây là món ăn cô yêu thích. Sakura chân thành cảm ơn anh. Không hiểu sao mỗi khi ở cạnh người đàn ông này, Sakura lại thấy vui vẻ yên bình. Cảm giác trong cô như chút được gánh nặng gì đó.Sakura dơ khung ảnh lên hỏi Kakashi về cậu con trai cau có trong bức ảnh kia.
Kakashi có vẻ không thích thú về điều này lắm, anh ngồi ngả người trên ghế sô pha của cô, trong tay là cốc cà phê nóng hổi."Đó là Sasuke... Uchiha Sasuke." - giọng của Kakashi bình tĩnh lạ thường."Trước đây em từng rất thích cậu ấy Sakura, nói là yêu à? Chắc là vậy..."Sakura vô cùng tò mò hỏi tiếp: "Hôm nay Naruto có dẫn em đi gặp mọi người, nhưng em không thấy cậu ấy."
Kakashi đặt cốc cà phê lên mặt bàn."Cậu ấy đã rời đi... cùng vợ mình. Vì một nhiệm vụ dài hạn." Sakura dường như kiểu ra. Kakashi có thể thấy vẻ mặt hồn nhiên của cô khi anh lừa dối cô. Lương tâm của Kakashi gào thét.
Anh nhanh chóng đoạt lấy cốc trà của Sakura sau đó noi: "Muộn rồi, em nên nghỉ ngơi sớm. Hãy nhớ đóng cửa sổ."Kakashi chào tạm biệt Sakura và nhảy ra khỏi nhà cô bằng đường cửa sổ. Sakura nhìn theo bóng dáng Kakashi đã khuất, cô nhanh chóng đóng cửa tắt đèn đi ngủ.