Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3591: sát trường
“Một mạng của ông đổi lấy mạng của hàng nghìn người này sao? Ông không cảm thấy mạng của mình không có giá trị gì à?”, người mặc áo choàng tỏ vẻ khinh thường.
“Vậy thêm tôi thì sao?”.
“Cả tôi nữa”, Từ Thiên và Cung Hỉ vân đồng loạt lao lên.
Dứt lời, đám đông giật mình.
“Từ Thiên, cô Cung...", người của Dương Hoa đồng loạt hô lên.
“Nếu để những người vô tội này bị hại thì chúng ta còn mặt mũi nào để đi gặp chủ tịch Lâm nữa? Đến cả Mã tổng cũng ra mặt rồi, chúng ta còn tiếc gì mạng của mình đây. Không có chủ tịch thì chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Đây coi như là cách để chúng ta báo đáp cho chủ tịch Lâm đi”, Từ Thiên khế nói.
“Đúng vậy! Chúng ta đã nợ chủ tịch quá nhiều. Cung Hỉ Vân tôi có được ngày hôm nay đều là nhờ vào chủ tịch. Nếu đã vậy thì đây là lúc chúng ta đứng ra' ,Cung Hỉ Vân nghiêm túc nói.
Những người khác không nói gì nhưng đôi mắt họ. đều ánh lên vẻ sùng bái. Người đàn ông mặc áo choàng nheo mắt, nhảy vọt về phía Mã Hải.
“Khốn nạn, ông định làm gì?”
“Đứng lại cho tôi”, người của Dương Hoa gào lên. Họ lao tới chặn người đàn ông mặc áo choàng.
Chu Huyền Long tức giận quát: “Các người coi chúng tôi là gì vậy?”.
Sau đó ông ta dẫn theo đội quân Long Huyền lao lên. Đám cao thủ bao vây, dùng sức mạnh để ép người đàn ông mặc áo choàng phải lùi lại.
Thế nhưng thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn cả Tử Long Thiên nữa. Ông ta di chuyển, tung ra một chưởng mà như có núi đè vào đám đông vậy.
Duy chỉ có Chu Huyền Long là có thể tiếp cận được đối phương. Thế nhưng ông ta cũng chỉ làm được đến như vậy.
Mồ hôi nhễ nhại. Đây là ai của Thiên Ma Đạo mà lại có thực lực ghê ghớm như vậy chứ?
Mặc kệ đi. Chu Huyền Long gầm lên, tung ra một chưởng: “Mã Hải, mọi người mau rút lui”.
Đám người Mã Hải lập tức hiểu ra và lùi về sau. Thế nhưng vô ích.
“Các người có chống lại nổi không?”, người đàn ông mặc áo choàng bật cười ha ha, tung ra một chưởng về phía Chu Huyền Long.
Bùm.,„Chưởng đấm mang sức mạnh như một cơn đại hồng thủy. Chu Huyền phóng ra khí tức khủng khiếp nhưng vẫn bị bay bật ra. Ông ta đập mạnh người xuống đất, một tay dường như đã bị gãy.
“Hả?”, đám đông thất sắc. Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức giương súng. Thế nhưng tốc độ của đạn dược vẫn không nhanh bằng tốc độ của đối phương. Ông ta gần như dịch chuyển trong không gian, tung chiêu quét ngang đoàn quân khiến mười mấy người đồng loạt bay bật ra, ngã xuống đất và nôn ra máu.
Trong chớp mắt, xung quanh Mã Hải trở nên trống trơn. Đối phương ghì vai Mã Hải và ném mạnh.
Vụt! Mã Hải bay về phía Tử Long Thiên. Người đàn ông tiếp tục chộp lấy Từ Thiên và Cung Hỉ Vân. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông tái mặt.
“Thả bọn họ ra”, Chu Huyền Long ôm cánh tay bị gãy đứng dậy.
“Vậy thêm tôi thì sao?”.
“Cả tôi nữa”, Từ Thiên và Cung Hỉ vân đồng loạt lao lên.
Dứt lời, đám đông giật mình.
“Từ Thiên, cô Cung...", người của Dương Hoa đồng loạt hô lên.
“Nếu để những người vô tội này bị hại thì chúng ta còn mặt mũi nào để đi gặp chủ tịch Lâm nữa? Đến cả Mã tổng cũng ra mặt rồi, chúng ta còn tiếc gì mạng của mình đây. Không có chủ tịch thì chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Đây coi như là cách để chúng ta báo đáp cho chủ tịch Lâm đi”, Từ Thiên khế nói.
“Đúng vậy! Chúng ta đã nợ chủ tịch quá nhiều. Cung Hỉ Vân tôi có được ngày hôm nay đều là nhờ vào chủ tịch. Nếu đã vậy thì đây là lúc chúng ta đứng ra' ,Cung Hỉ Vân nghiêm túc nói.
Những người khác không nói gì nhưng đôi mắt họ. đều ánh lên vẻ sùng bái. Người đàn ông mặc áo choàng nheo mắt, nhảy vọt về phía Mã Hải.
“Khốn nạn, ông định làm gì?”
“Đứng lại cho tôi”, người của Dương Hoa gào lên. Họ lao tới chặn người đàn ông mặc áo choàng.
Chu Huyền Long tức giận quát: “Các người coi chúng tôi là gì vậy?”.
Sau đó ông ta dẫn theo đội quân Long Huyền lao lên. Đám cao thủ bao vây, dùng sức mạnh để ép người đàn ông mặc áo choàng phải lùi lại.
Thế nhưng thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn cả Tử Long Thiên nữa. Ông ta di chuyển, tung ra một chưởng mà như có núi đè vào đám đông vậy.
Duy chỉ có Chu Huyền Long là có thể tiếp cận được đối phương. Thế nhưng ông ta cũng chỉ làm được đến như vậy.
Mồ hôi nhễ nhại. Đây là ai của Thiên Ma Đạo mà lại có thực lực ghê ghớm như vậy chứ?
Mặc kệ đi. Chu Huyền Long gầm lên, tung ra một chưởng: “Mã Hải, mọi người mau rút lui”.
Đám người Mã Hải lập tức hiểu ra và lùi về sau. Thế nhưng vô ích.
“Các người có chống lại nổi không?”, người đàn ông mặc áo choàng bật cười ha ha, tung ra một chưởng về phía Chu Huyền Long.
Bùm.,„Chưởng đấm mang sức mạnh như một cơn đại hồng thủy. Chu Huyền phóng ra khí tức khủng khiếp nhưng vẫn bị bay bật ra. Ông ta đập mạnh người xuống đất, một tay dường như đã bị gãy.
“Hả?”, đám đông thất sắc. Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức giương súng. Thế nhưng tốc độ của đạn dược vẫn không nhanh bằng tốc độ của đối phương. Ông ta gần như dịch chuyển trong không gian, tung chiêu quét ngang đoàn quân khiến mười mấy người đồng loạt bay bật ra, ngã xuống đất và nôn ra máu.
Trong chớp mắt, xung quanh Mã Hải trở nên trống trơn. Đối phương ghì vai Mã Hải và ném mạnh.
Vụt! Mã Hải bay về phía Tử Long Thiên. Người đàn ông tiếp tục chộp lấy Từ Thiên và Cung Hỉ Vân. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông tái mặt.
“Thả bọn họ ra”, Chu Huyền Long ôm cánh tay bị gãy đứng dậy.