Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3632: lật mặt
“Vậy tức là cậu đang chơi tôi?”, ông hai Tề lạnh lùng hỏi.
“Ông hai, tôi cần phải kiểm tra tình hình của người bệnh trước. Giờ không nằm rõ tình hình, tôi sao có thể đảm bảo với ông được”, Lâm Chính nói.
Ông hai Tê chau mày, sau đó ra hiệu cho người đứng bên cạnh. Những người của núi Tê Phượng lập tức lùi lại.
Lâm Chính bước tới bắt mạch cho Tê Thủy Tâm và châm cứu kiểm tra. Một lúc sau, anh rút châm ra và thở dài.
“Lần này có thể nói cho tôi là nằm chắc bao nhiêu phần trăm chưa?”, ông hai Tề hỏi.
“Nếu tôi còn ở ngoài vực thì 10%, giờ thì là 70%”, Lâm Chính khế cười.
“Ồ?”, ông hai Tê khẽ dao động nhưng không hỏi nhiều mà chỉ nói thẳng: “Được, vậy cậu chữa đi, chỉ cần chữa được cho cháu gái tôi thì tôi sẽ quyết, Tiêu Dao Thần Tán tặng cho cậu”.
“Được”, Lâm Chính mừng lắm, lập tức hành động.
Người của núi Tê Phương vây quanh, họ muốn xem xem Lâm Chính sẽ chưa bệnh cho Tê Thủy Tâm như thế nào. Ái Nhiễm cũng rất hứng thú, cứ thế dán mắt vào Lâm Chính.
Tê Dương thì cuống cả lên. Nhân lúc đám đông đang tập trung về phía Lâm Chính hắn lập tức kéo ông hai Tê qua một bên.
“Chú hai, sao chú có thể đồng ý với người đó chứ? Lễ nào thật sự tặng Tiêu Dao Thần Tán cho anh ta sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này chúng ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”, Tê Dương tỏ ra mất kiên nhẫn.
Người của vực Diệt Vong khinh thường người của ngoại vực nhất, nhất là Tê Dương. Nếu như tặng thứ đó cho người trong vực thì còn được. Còn nếu tặng cho người ngoại vực thì khác gì chứng tỏ y thuật của núi Tê Phượng không bằng của người ở ngoại vực.
'Tề Dương sao có thể chấp nhận được. Thế nhưng ông hai Tề chỉ hừ giọng: “A Dương, cháu còn non quá”.
Tê Dương giật mình: “Chú hai, ý của chú là gì ạ?”
“Để cậu ta chữa trị trước đi rồi chúng ta nghĩ cách. Cháu tưởng rằng chú dễ dàng tặng Tiêu Dao Thần Thán cho người khác như vậy sao?”, ông hai Tề nói.
“Không đưa sao? Lật mặt ạ?”, Tê Dương bàng hoàng: “Vậy thì sợ rằng Ái Nhiễm sẽ có ý kiến mất...”
“Yên tâm, chú sẽ giải thích với nhà họ. Chút cảm xúc của con bé Ái Nhiễm cũng không cần vội. Một vãn bối chắc không tới mức đối đầu với trưởng bối đúng không? Cháu nghe đây, lát nữa nếu cậu ta chữa khỏi rồi thì chỉ nói là người của núi Tê Phượng đã chữa khỏi bệnh cho Tê Thủy Tâm và mọi chuyện không liên quan gì tới Lâm Chính hết, rõ chưa?”, ông hai Tâ trầm giọng.
Dứt lời, hai mắt Tê Dương sáng lên. Hắn lập tức hiểu ra ý của ông hai Tề: “Vâng, vâng chú hai, cháu biết phải làm thế nào rồi ạ”.
“Wì vậy giờ cháu đừng làm loạn, để cậu ta cứu người trước rồi tính”.
“Vâng”, Tê Dương vui lắm, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
“Ông hai, tôi cần phải kiểm tra tình hình của người bệnh trước. Giờ không nằm rõ tình hình, tôi sao có thể đảm bảo với ông được”, Lâm Chính nói.
Ông hai Tê chau mày, sau đó ra hiệu cho người đứng bên cạnh. Những người của núi Tê Phượng lập tức lùi lại.
Lâm Chính bước tới bắt mạch cho Tê Thủy Tâm và châm cứu kiểm tra. Một lúc sau, anh rút châm ra và thở dài.
“Lần này có thể nói cho tôi là nằm chắc bao nhiêu phần trăm chưa?”, ông hai Tề hỏi.
“Nếu tôi còn ở ngoài vực thì 10%, giờ thì là 70%”, Lâm Chính khế cười.
“Ồ?”, ông hai Tê khẽ dao động nhưng không hỏi nhiều mà chỉ nói thẳng: “Được, vậy cậu chữa đi, chỉ cần chữa được cho cháu gái tôi thì tôi sẽ quyết, Tiêu Dao Thần Tán tặng cho cậu”.
“Được”, Lâm Chính mừng lắm, lập tức hành động.
Người của núi Tê Phương vây quanh, họ muốn xem xem Lâm Chính sẽ chưa bệnh cho Tê Thủy Tâm như thế nào. Ái Nhiễm cũng rất hứng thú, cứ thế dán mắt vào Lâm Chính.
Tê Dương thì cuống cả lên. Nhân lúc đám đông đang tập trung về phía Lâm Chính hắn lập tức kéo ông hai Tê qua một bên.
“Chú hai, sao chú có thể đồng ý với người đó chứ? Lễ nào thật sự tặng Tiêu Dao Thần Tán cho anh ta sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này chúng ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?”, Tê Dương tỏ ra mất kiên nhẫn.
Người của vực Diệt Vong khinh thường người của ngoại vực nhất, nhất là Tê Dương. Nếu như tặng thứ đó cho người trong vực thì còn được. Còn nếu tặng cho người ngoại vực thì khác gì chứng tỏ y thuật của núi Tê Phượng không bằng của người ở ngoại vực.
'Tề Dương sao có thể chấp nhận được. Thế nhưng ông hai Tề chỉ hừ giọng: “A Dương, cháu còn non quá”.
Tê Dương giật mình: “Chú hai, ý của chú là gì ạ?”
“Để cậu ta chữa trị trước đi rồi chúng ta nghĩ cách. Cháu tưởng rằng chú dễ dàng tặng Tiêu Dao Thần Thán cho người khác như vậy sao?”, ông hai Tề nói.
“Không đưa sao? Lật mặt ạ?”, Tê Dương bàng hoàng: “Vậy thì sợ rằng Ái Nhiễm sẽ có ý kiến mất...”
“Yên tâm, chú sẽ giải thích với nhà họ. Chút cảm xúc của con bé Ái Nhiễm cũng không cần vội. Một vãn bối chắc không tới mức đối đầu với trưởng bối đúng không? Cháu nghe đây, lát nữa nếu cậu ta chữa khỏi rồi thì chỉ nói là người của núi Tê Phượng đã chữa khỏi bệnh cho Tê Thủy Tâm và mọi chuyện không liên quan gì tới Lâm Chính hết, rõ chưa?”, ông hai Tâ trầm giọng.
Dứt lời, hai mắt Tê Dương sáng lên. Hắn lập tức hiểu ra ý của ông hai Tề: “Vâng, vâng chú hai, cháu biết phải làm thế nào rồi ạ”.
“Wì vậy giờ cháu đừng làm loạn, để cậu ta cứu người trước rồi tính”.
“Vâng”, Tê Dương vui lắm, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.