Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Chương 3641: Âm Dương Đan
Thiên Thân Điện hùng vĩ nằm trên cao nguyên, cả cung điện đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời khiến người ta chói mắt.
Đây là lần đầu tiên Ái Nhiễm đến Thiên Thần Điện, mặc dù cô đã nghe về nó từ lâu, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc khi tận mắt nhìn thấy nó.
Những cây cột to sừng sững ở bên trong chính điện, trên cột có rồng vàng bay lượn, mặt đất tỏa ra ánh bạc rực rỡ, trên những bức tường to lớn là những bức bích họa rồng bay phượng múa vô cùng hoành tráng.
Trong và ngoài đại điện, có bốn cao thủ Thiên Thần Điện đang đứng.
Mặc dù không có nhiều người, nhưng mỗi người trong số họ đều là cao thủ hạng nhất, thực lực chắc
chắn mấy người bọn cô không thể bì được.
Ngoài ra, Ái Nhiễm cũng đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm mơ hồ nào đó.
Một cảm giác như được linh tính mách bảo.
Cô nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt căng thẳng.
Cô phát hiện, trong bóng tối của Thiên Thần Điện vẫn còn một cao thủ khác đang ẩn thân. Thực lực của
cao thủ này vượt xa khả năng tưởng tượng của cô.
Nếu cường giả này ra tay, chỉ sợ Ái Nhiễm ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có...
Ái Nhiễm hít sâu một hơi, yên lặng đứng ở trong đại sảnh, chờ đợi Thánh Quân Diệp Viêm đến.
Không đến mười phút, tất cả những người trong đại điện đột nhiên rút lui, đi ra ngoài, sau đó tất cả đều quỳ xuống.
Sau đó, cửa chính điện từ từ đóng lại.
Ái Nhiễm sửng sốt, lập tức nhìn lại.
Cạch!
Cánh cửa lớn đã bị đóng lại.
Đại sảnh vô cùng tối tăm và cô là người duy nhất còn lại.
Ái Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn trái nhìn phải, đang định lên tiếng thì lại thấy trong đại sảnh
mờ tối đột nhiên lướt qua một tia sáng.
Khi phản ứng lại, cô thấy một cây kim khí cảm vào cổ mình.
Ái Nhiễm vội đưa tay rút nó ra.
Nhưng kim khí chỉ tồn tại chưa đây một giây rồi biến mất hoàn toàn.
"Quả nhiên là cơ thể cực hàn!"
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên trong đại sảnh.
Ái Nhiễm giật mình, tim như đập hãng một nhịp.
“Bái kiến Thánh Quân đại nhân!” cô vội vàng quỳ. một gối xuống rồi nói.
"Cô tên là gì?" trong đại sảnh lờ mờ ánh sáng, giọng Thánh Quân Diệp Viêm vang lên.
"Tiểu nữ tên Ái Nhiễm, là người nhà họ Dục, lần này tới quý điện là muốn dùng bảo vật tôi có trong tay làm phí chữa trị, thỉnh Thánh Quân đại nhân ra tay cứu giúp".
Ái Nhiễm nâng chiếc hộp lên bằng cả hai tay, cung kính nói.
Diệp Viêm cũng không nhận lấy cái hộp mà trầm mặc chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Âm Dương Đan này quả nhiên là báu vật hiếm có, không ngờ gia tộc nhỏ như nhà họ Dục lại có được vật này! Rất tốt".
"Thánh Quân đại nhân đúng là anh minh, không cần đụng vào cái hộp này cũng có thể biết bên trong có gì, tiểu nữ xin bái phục".
"Những lời thừa thãi thì không cần nói nữa, Ái Nhiễm, thể chất của cô không dễ chữa như vậy. Nếu tôi chữa, ít nhất cũng phải mất một năm, và chỉ có 70% cơ. hội chữa khỏi! Nếu cô muốn chữa, hãy để Âm Dương Đan lại, nếu không muốn chữa thì mang đan dược đi!" Diệp Viêm lại nói, giọng nói đầy lãnh đạm.
Đây là lần đầu tiên Ái Nhiễm đến Thiên Thần Điện, mặc dù cô đã nghe về nó từ lâu, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc khi tận mắt nhìn thấy nó.
Những cây cột to sừng sững ở bên trong chính điện, trên cột có rồng vàng bay lượn, mặt đất tỏa ra ánh bạc rực rỡ, trên những bức tường to lớn là những bức bích họa rồng bay phượng múa vô cùng hoành tráng.
Trong và ngoài đại điện, có bốn cao thủ Thiên Thần Điện đang đứng.
Mặc dù không có nhiều người, nhưng mỗi người trong số họ đều là cao thủ hạng nhất, thực lực chắc
chắn mấy người bọn cô không thể bì được.
Ngoài ra, Ái Nhiễm cũng đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm mơ hồ nào đó.
Một cảm giác như được linh tính mách bảo.
Cô nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt căng thẳng.
Cô phát hiện, trong bóng tối của Thiên Thần Điện vẫn còn một cao thủ khác đang ẩn thân. Thực lực của
cao thủ này vượt xa khả năng tưởng tượng của cô.
Nếu cường giả này ra tay, chỉ sợ Ái Nhiễm ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có...
Ái Nhiễm hít sâu một hơi, yên lặng đứng ở trong đại sảnh, chờ đợi Thánh Quân Diệp Viêm đến.
Không đến mười phút, tất cả những người trong đại điện đột nhiên rút lui, đi ra ngoài, sau đó tất cả đều quỳ xuống.
Sau đó, cửa chính điện từ từ đóng lại.
Ái Nhiễm sửng sốt, lập tức nhìn lại.
Cạch!
Cánh cửa lớn đã bị đóng lại.
Đại sảnh vô cùng tối tăm và cô là người duy nhất còn lại.
Ái Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn trái nhìn phải, đang định lên tiếng thì lại thấy trong đại sảnh
mờ tối đột nhiên lướt qua một tia sáng.
Khi phản ứng lại, cô thấy một cây kim khí cảm vào cổ mình.
Ái Nhiễm vội đưa tay rút nó ra.
Nhưng kim khí chỉ tồn tại chưa đây một giây rồi biến mất hoàn toàn.
"Quả nhiên là cơ thể cực hàn!"
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên trong đại sảnh.
Ái Nhiễm giật mình, tim như đập hãng một nhịp.
“Bái kiến Thánh Quân đại nhân!” cô vội vàng quỳ. một gối xuống rồi nói.
"Cô tên là gì?" trong đại sảnh lờ mờ ánh sáng, giọng Thánh Quân Diệp Viêm vang lên.
"Tiểu nữ tên Ái Nhiễm, là người nhà họ Dục, lần này tới quý điện là muốn dùng bảo vật tôi có trong tay làm phí chữa trị, thỉnh Thánh Quân đại nhân ra tay cứu giúp".
Ái Nhiễm nâng chiếc hộp lên bằng cả hai tay, cung kính nói.
Diệp Viêm cũng không nhận lấy cái hộp mà trầm mặc chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Âm Dương Đan này quả nhiên là báu vật hiếm có, không ngờ gia tộc nhỏ như nhà họ Dục lại có được vật này! Rất tốt".
"Thánh Quân đại nhân đúng là anh minh, không cần đụng vào cái hộp này cũng có thể biết bên trong có gì, tiểu nữ xin bái phục".
"Những lời thừa thãi thì không cần nói nữa, Ái Nhiễm, thể chất của cô không dễ chữa như vậy. Nếu tôi chữa, ít nhất cũng phải mất một năm, và chỉ có 70% cơ. hội chữa khỏi! Nếu cô muốn chữa, hãy để Âm Dương Đan lại, nếu không muốn chữa thì mang đan dược đi!" Diệp Viêm lại nói, giọng nói đầy lãnh đạm.