Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ
Chương 1: Hoàng tử
[Anh đến cùng mùa hạ, chẳng may khi rời đi cũng đem chúng theo.]Hà Nội năm 2017, lần đầu tiên cô gặp anh ấy.Hà Nội năm 2017, cũng là lần đầu tiên cô bỏ lỡ một người.Mùa hạ năm nào cũng đến, còn anh chỉ đến bên em một lần trong đời. _________________________________Hà Nội, ngày thu năm 2019. [Chiều tối nay, nhiều tỉnh thành ở khu vực phía Bắc sẽ có mưa vừa mưa to thậm chí là rất to. Tuy nhiên đầu tuần sau khả năng mưa sẽ thấp trở lại. Chuẩn bị cho các em một mùa khai giảng...] "Nguyệt Hạ, tắt tivi đi con." Giọng nói ngọt ngào phát ra từ nhà bếp khiến tôi bất giác ngoảnh đầu. Vội lấy chiếc điều khiển trên sofa, tắt đi dòng tin dự báo thời tiết còn đang dang dở.Lại nữa rồi, Hà Nội lại bắt đầu chuyển mưa vào những ngày cận kề khai giảng. Không còn là sự oi bức vốn có của ngày hè, thay vào đó là cơn mưa rào rải rác khi tiết trời trở thu. Tôi không muốn ngày khai giảng vào 10 của mình bị cơn mưa phá hỏng đâu đấy."Dạ. Tối nay ba lại không ăn cơm ạ?" Tôi chạy vào bếp, nghiêng người vui vẻ nhìn bàn thức ăn đã được mẹ chuẩn bị.Mẹ tôi mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống nhỏ giọng đáp lời: "Hôm nay ba về muộn, mai sẽ cố gắng sắp xếp đưa con đến trường.""Con tự đi được mà.""Mới tới không rành đường, ba chở vẫn hơn."Tôi phụng phịu nhìn bát cơm, gật đầu nói: "Được thôi ạ. Nhưng chiều con sẽ tự đi về.""Được."Bữa cơm hôm đó mẹ cũng chẳng nói gì nhiều, chủ yếu là dặn tôi về buổi khai giảng ngày mai, khuyên tôi nên học hành cho tốt không thì về biết tay với bà. Dù hay càu nhàu là vậy nhưng tôi biết mẹ vẫn rất yêu thương đứa con một này. Cũng vì sự cưng chiều ấy nên từ khi còn nhỏ tôi đã vô cùng hiếu động, hoặc có thể nói là thừa năng lượng.Tôi sau đó cũng vui vẻ trở về căn phòng nhỏ mới tinh của mình, bắt đầu mơ mộng.Tôi là người Hà Nội, nhưng vì một số sự cố nên gia đình đã chuyển về Sài Gòn từ khi còn rất nhỏ, và cũng tại nơi đấy tôi đã quen được một người bạn vô cùng tuyệt vời.Lúc trước khi còn học cấp 2 tại Sài Gòn, gần nhà tôi dọn đến một anh trai lớn hơn 2 tuổi. Chúng tôi làm quen với nhau vì màn "anh hùng cứu mĩ nhân" cực ngầu của anh ấy. Thế là hết mùa hè năm đó, ngày nào chúng tôi cũng chơi chung với nhau. Nhưng sau đấy thì anh rời đi, điều duy nhất tôi biết được là tên của anh. Hình như trước khi đi anh có nói với tôi thì phải, tên gì ấy nhỉ?Đăng Phong! Phải rồi, anh ấy tên Đăng Phong.Quả là vừa đẹp trai mà tên lại vừa hay. Cũng kể từ hôm đó mà tôi đã ôm mộng được gặp lại Đăng Phong một lần, bởi khi rời đi anh ấy chẳng thèm báo trước cho tôi một tiếng gì cả.Mãi đến sau này tôi mới biết sắp tới đây tôi và anh ấy sẽ học chung một ngôi trường tại Hà Nội.Thực ra lúc còn ở Hồ Chí Minh tôi có tình cờ lướt phải một bài báo, khuôn mặt của Đăng Phong được hiện rõ lên trang đầu với tiêu đề "Đội tuyển bóng rổ Hà Nội". Nhiêu đó đã đủ khiến tôi muốn đỗ vào Lê Trương Long rồi. May sao ba tôi đột ngột bị chuyển công tác lên Hà Nội dài hạn, thế là tôi xét học bạ và vào thẳng Lê Trương Long.Lúc đấy tôi như muốn nổ tung trong hạnh phúc. Chắc chắn khi gặp lại anh ấy sẽ vẫn nhớ tôi, và rồi chúng tôi sẽ bắt đầu một tình bạn đẹp tại một ngôi trường đẹp.Nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Đêm hôm đó, Nguyệt Hạ tôi ôm ấp mớ hạnh phúc chìm sâu vào giấc ngủ. Ngủ sâu đến nỗi sáng hôm sau đi học muộn...****"Hạ, Nguyệt Hạ! Con muốn khai giảng mà lại trễ học như năm trước đúng không?" Giọng nói của mẹ lại một lần nữa cắt ngang giấc mơ đẹp của tôi, vừa nói mẹ vừa kéo chiếc chăn ấm áp ra khỏi người, đẩy rèm cửa sổ để ánh nắng chiếu vào cơ thể vẫn đang chìm trong giấc mộng.Đây có phải tuyệt chiêu của các bà mẹ Việt Nam không, nếu ở Sài Gòn thì không sao, còn Hà Nội lại lạnh cóng, tôi thật sự không muốn rời khỏi giường tí nào."Mẹ, con đang có một giấc mơ vô cùng tuyệt vời." Tôi thều thào ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn về phía người phụ nữ như bước ra từ ánh sáng."Nếu con không thức dậy thì giấc mơ đêm nay sẽ không còn tuyệt vời nữa đâu Nguyệt Hạ.""Mới có mấy giờ..." Tôi vừa lẩm bẩm vừa lọ mọ tìm chiếc điện thoại, nheo mắt mở màn hình. "Sáu giờ... rưỡi..."6 giờ 30 phút?Nhưng... giờ vào trường chẳng phải là 7 giờ sao? Còn 30 phút, chỉ 30 phút thôi á?Tôi lật đật đứng dậy chạy ngay vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa càu nhàu: "Không phải con dậy trễ đâu, tại báo thức không kêu đấy chứ...""Lần nào cũng vậy, cứ đến khai giảng là lại đi học trễ. Mẹ thật hết nói nổi con luôn đấy."Tôi không đáp lời mẹ mà nhanh chóng mặt chiếc áo dài được bà ủi sẵn từ tối hôm qua, sau đó chạy ngay xuống nhà ăn vội bữa sáng. "Ba đợi con nãy giờ đấy.""Dạ, con xin lỗi mà." Tôi cười hì hì tạm biệt mẹ, chạy ra ngồi ngay ngắn lên chiếc xe hơi đỗ trước nhà, hét lớn đầy quyết tâm: "Đi thôi ba, thử thách đến trường trong vòng 5 phút!"Và sau đó...Làm gì có sau đó, tôi đang đứng trong phòng giáo vụ để chịu trận chung với những bạn đi trễ khác đây này.Cô giám thị vừa nhìn vào phù hiệu của chúng tôi đã vội thở dài: "Hai em là học sinh lớp 10 duy nhất đi trễ, đã vậy còn cùng lớp đấy."Tôi quay sang nhìn cô bạn kế bên, vẫy tay chào hỏi: "Tao tên Nguyệt Hạ. Học 10a3."Cô bạn đó có vẻ là người hướng ngoại giống tôi, nhiệt tình bắt tay, đáp lời: "Tao tên Mai Anh, học 10a3 luôn.""Chúng mình làm bạn nhé.""Ok."Cô giám thị nãy giờ vẫn đang nhìn hai đứa học sinh vừa mới làm quen nhau như đang xem kịch, gằn giọng nói: "Được rồi, hai đứa hôm nay do khai giảng nên cô miễn tội cho một lần đấy. Lần sau sẽ không có chuyện đó đâu.""Dạ em cảm ơn cô ạ." Tôi cúi đầu, chân thành cảm ơn."Hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp." Mai Anh đứng cạch tôi cũng thêm lời.Thôi không sao, ít ra dù đi trễ nhưng lại thu được một tình bạn. Xem ra vẫn lời nhiều hơn lỗ.Chúng tôi sau đó cũng chào tạm biệt cô rồi đi về lớp. Lúc ra khỏi phòng giáo vụ, tôi vô tình bắt gặp một bóng người lướt nhanh từ cổng trường đi vào nơi tôi vừa trở ra, có lẽ là đi trễ. Điều làm tôi chú ý là dáng người hiên ngang như thể người đến trễ không phải là anh ta, kèm theo đó là mái tóc side part vuốt ngược nhìn không khác gì dân chơi."Nhìn anh ta bảnh thật đấy." Tôi huých vai Mai Anh, hướng mắt về bóng lưng đang đi ngược hướng với chúng tôi."Anh ta..." Mai Anh nheo mắt nhìn theo hướng tôi chỉ, như nhận ra điều gì đó, bất chợt nói lớn: "Học lớp 12a4 . Nét mặt cũng rất giống với Hoàng tử Đăng Phong.""Hoàng tử?""Phải, mày không biết Đăng Phong à? Anh ấy là người đẹp trai và xuất chúng đến nỗi có biệt danh là Hoàng tử luôn đấy.""Anh ấy là Hoàng tử sao..."_________________________________Chương đầu tiên bạn đó đọc hết rồi đấy. Vậy thì hãy qua chương tiếp theo ngay thôi, nhưng trước khi rời đi hãy cho mình một vote nha. Cảm ơnn.Lịch ra chương: Thứ 3, thứ 5, thứ 7 hằng tuần.