Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ
Chương 30: Bao nhiêu cây kem mới đủ đây?
Những ngày sau đó, Nhật Quân cuối cùng cũng trở về, vừa kịp lúc tổ chức đám tang cho ba tôi. Anh không khóc, cũng không nhìn di ảnh ba lấy một lần. Có lẽ anh ấy khác tôi, chưa thể đón nhận thông tin đau đớn này.
Từ sau vụ tai nạn, nhà tôi lại bỗng dưng bị gán cho một số nợ khổng lồ do đền bù thiệt hại và sơ xuất trong lao động. Tôi không rõ và cũng không đủ lớn để hiểu những chuyện đó. Tôi chỉ biết một điều rằng, gia đình tôi đang mắc nợ. Số nợ đó rất lớn, mẹ và anh trai dù có gom hết tiền cũng không trả nổi.
Nhật Quân cũng không ở lại được lâu, vì để chi trả đủ cho số nợ ấy mà anh trai tôi phải trở về Hà Lan để làm việc kiếm thêm tiền.
Tôi từ một nàng công chúa sống trong tình yêu thương của cha mẹ, chỉ trong một ngày tất cả mọi thứ trong tay tôi cũng dường như tan biến, thay vào đó là một tâm hồn vỡ nát và nổi buồn chất đống trong chính ngôi nhà của gia đình mình.
Song, tôi vẫn phải đi học, vẫn phải thi cử và vẫn phải tươi cười. Tôi không muốn bản thân trở thành gánh nặng của người khác, vì thế ngay cả chuyện gia đình tôi cũng chẳng nói cho bất cứ một ai. Mỗi ngày đến trường tôi đều phải tự nhủ rằng: "Chỉ cần học, học thật tốt là đủ rồi."
Thời gian ấy vậy mà lại chẳng chịu chờ tôi, chớp mắt đã đến kì thi quan trọng nhất năm lớp 10. Trước hôm thi tôi có nghe Mai Anh nói được rằng Đăng Khôi anh ấy đã tiến bộ rất nhiều, học rất giỏi và chắc chắn cũng đã có bạn gái rồi. Ai cũng cho là thế, ai cũng ngưỡng mộ anh ấy, và cả cô người yêu của anh nữa.
Tôi cũng vậy.
Nực cười nhỉ? Tôi thì ngày càng thụt lùi, học lực lẫn tinh thần đều bị bỏ bê. Còn anh ấy? Tất cả đều đi lên, học hành thì lại ngày càng thay đổi theo chiều hướng tích cực. Vốn dĩ đã học rất giỏi, hiện giờ còn hoàn hảo hơn.
Anh ấy có tất cả, nhưng tôi hiện giờ hình như chẳng có một cái gì cả. Thứ mà tôi tự tin nhất là sự tích cực của bản thân, giờ đây cũng đã không còn nữa rồi.
Nhìn tất cả mọi người trong lớp tôi lại càng cảm thấy nghẹt thở. Đây là loại cảm giác mà trước giờ tôi chưa từng có, ấy vậy mà bây giờ mọi thứ có mặt trên đời này đều bị tôi lấy ra so sánh.
Tôi ghét tính cách mới của bản thân, thật sự rất ghét. Tôi vốn đâu phải là con người như này? Tôi đã từng học rất giỏi, rất giỏi cơ mà.
Cũng vì phải đi làm thêm phụ mẹ nên tôi chẳng còn một chút thời gian nào cho học tập, cứ mỗi lần về nhà là mọi thứ lại trở nên u ám và khó chịu đến phát điên.
Tôi muốn quay trở lại khoảng thời gian trước đây. Muốn kể mọi thứ cho một người nào đó, nhưng có thể là ai bây giờ? Họ không giống tôi, vậy nên tôi không thể lây nhiễm tính cách độc hại của bản thân cho người khác được.
Hiện giờ dù có ăn bao nhiều cây kem vani thì cũng không đủ nữa rồi. Mệt thật đấy...
****
Đầu tháng năm, kì thi cuối cùng đã diễn ra một cách suôn sẻ. Tôi biết điểm của mình không cao, vậy nên cũng chẳng trong mong gì nhiều. Một mình bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng vô cùng nặng nề và rối bời.
Dạo gần đây tính cách của tôi ngày một thay đổi. Lúc trước tôi còn có thể tươi cười cho qua chuyện, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ vượt qua nhưng cuối cùng lại làm cho mọi thứ tồi tệ hơn. Mai Anh cũng nhận ra điều đó, Đăng Khôi cũng vậy.
Phải đợi đến khi họ hỏi tôi ổn hay không tôi mới bừng tỉnh nhận ra bản thân đã che giấu quá lộ liễu, vậy nên tôi vẫn sẽ vui vẻ đáp lại, và hứa với chính mình rằng sẽ che giấu kĩ hơn. Tôi biết bản thân diễn xuất tệ, nhưng mong là không tệ đến nỗi họ có thể một lần nữa nhìn thấy tôi không ổn.
Tôi định bụng sau khi hoàn thành xong kì thi sẽ trở về nhà luôn thì đột nhiên Mai Anh từ đâu xuất hiện, nắm tay tôi kéo đi tâm trạng vô cùng vui vẻ: "Tao cho mày xem cái này, đi với tao một chút nhé?"
Tôi mỉm cười vội đáp lại: "Được."
Sau cùng Mai Anh thật sự dẫn tôi đến một nơi được đám học sinh vây quanh. Tôi còn tưởng đã có một vụ đánh nhau ở đây liền nảy sinh tính tò mò, hỏi Mai Anh: "Chuyện gì đấy?"
"Bí mật." Cô ấy buông tay, vòng về phía sau bịt mắt tôi lại sau đó mới nói khẽ vào tai tôi: "Tao có quà tặng mày."
Tôi vẫn thuận theo cô ấy, mỉm cười đi thẳng về phía trước, cho đến khi...
...cho đến khi trước mắt tôi là Nguyễn Trịnh Đăng Khôi.
Anh ấy mỉm cười, tiến đến nói với tôi một cách vô cùng mạch lạc: "Sau hôm nay tao sẽ lên đại học, sẽ học ở ngôi trường mà chúng ta đã từng hứa với nhau."
"..." Tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, chỉ riêng tôi là sắc mặt không đổi, chờ đợi lời tiếp theo của anh.
"Vậy nên anh sẽ chờ em."
Khôi ngập ngừng trong giây lát, cuối cũng cũng hít thật sâu bước lại gần tôi, thì thầm thật khẽ vào tai, lay động cả tâm trí tôi: "Phạm Nguyệt Hạ, anh thật sự rất thích em."
"Đây không phải là một câu khẳng định. Anh muốn xin phép em, xin phép được làm bạn trai của em."