Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ

Chương 30: Bao nhiêu cây kem mới đủ đây?



Vote đi các tình yêu ơiii. Vote xong xuôi rồ thì bật nhạc lên để chill chill nho.Sẽ cố gắng ra nốt những chương tiếp theo của bộ này rồi mới sửa. Tại có nhiều bạn đọc hai bộ cùng lúc nên mình sợ bị loạn nội dung ó._____________________________Độ năm giờ chiều, một cô gái nhỏ mặc đồ đồng phục thể dục ướt đẫm mồ hôi, khoá cặp vẫn chưa được kéo hết thẩn thờ chạy vào bệnh viện. Đó chính là Nguyệt Hạ, dáng vẻ nhếch nhác hiện giờ chính là của tôi. Tôi không rõ vì sao bản thân lại có thể đến được đây, mọi thứ kể từ thời khắc dòng tin nhắn ấy được chuyển đi dường như đều rất mơ hồ, chỉ cảm thấy may mắn vì tôi vẫn còn đến sớm, vừa kịp lúc xe cấp cứu đưa những nạn nhân sau vụ tai nạn thảm khốc tại công trường xây dựng, trong số đám người đó còn có cả ba tôi.Đôi mắt tôi hướng tới cánh cửa lớn ngoài bệnh viện, lần lượt nhìn từng chiếc băng ca được đưa vào, cuối cùng cũng bắt gặp bóng dáng mẹ đang chạy lẫn trong đoàn người, tay vẫn nắm chặt thành băng ca cứu thương, miệng không ngừng gào khóc. Và nếu tôi đoán không lầm thì người nằm trên đó... chắc hẳn là ba của tôi.Suốt hai tiếng đồng hồ ngồi ngoài phòng cấp cứu tôi vẫn nhất quyết không rơi một giọt nước mắt nào. Vừa nãy mẹ đã vô cùng hoảng sợ mà khóc rất nhiều, tôi biết nội tâm bà ấy rất yếu ớt, đả kích lớn như này chắc chắn sẽ không chịu được, vì thế mà tôi lại càng phải mạnh mẽ vào những lúc như này.Ôm lấy bả vai gầy gò của mẹ tôi mới nhận ra bà đã già đi nhiều, những nếp nhăn ấy cũng từ từ lộ rõ khi mẹ tôi dần mệt lã mà thiếp đi. Chỉ còn tôi là đủ tỉnh táo để thầm cầu nguyện cho ba có thể bình an trở về, tôi không dám nghĩ nếu ông biến mất thì tôi và mẹ sẽ sống ra sao.Ánh đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã vụt tắt, tôi đỡ mẹ đứng dậy đi về phía một bác sĩ nữ, do dự hỏi: "Bệnh nhân Phạm Đức Minh..."Cô bác sĩ cởi bỏ lớp khẩu trang ra, giọng nói rõ ràng rành mạch nhưng lại như mũi dao đẫm máu cứa một lần nữa vào tim tôi:"Toàn bộ nạn nhân của vụ tai nạn đều mất máu quá nhiều. Bệnh nhân Phạm Đức Minh đầu bị va đập mạnh vào thanh sắt. Không qua khỏi."Cơ thể tôi dường như cứng đờ, đau đớn đến mức tay chân bủn rủn muốn tan rã. Mọi ý thức cũng gần như đã chết. Tôi lắc đầu hơi thở ngày càng khó khăn đến nổi cổ họng khô khốc, gặng nói:"Không... không thể nào." Tôi cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo nhất có thể, rất muốn tin nhưng không thể nào tin được. Mọi chuyện đến cứ như một cái chớp mắt, tôi chẳng thể thích ứng kịp...Mẹ tôi thì đã ngất đi lúc nào không hay, phải đợi đến khi tôi lấy lại bình tĩnh lại mới dẫn bà ấy đến phòng hồi sức, một mình đi nhận giấy chứng tử của người mà tôi từng xem là quan trọng nhất.Ba tôi... thì ra đã qua đời rồi.Cầm tờ giấy chứng tử trên tay, nước mắt tôi lại không kiềm được mà rơi lã chã. Tôi không biết mình đã gào khóc bao lâu, chỉ cảm thấy tay rất đau rát, những giọt nước mắt nóng bỏng vẫn không ngừng rơi xuống. Tôi không thể nào chịu nỗi, lòng ngực bức bối đến khó thở, cơ thể tôi đã trống rỗng không còn chút sức lực nào, không còn nhận thức nào...Nguyệt Hạ, không được ngất. Mày hiểu không? Nguyệt Hạ...****Đừng mở mắt, đừng thức dậy, giấc mơ của này sẽ biến thành hiện thực tàn khốc. Và mày sẽ không còn cách nào khác mà chấp nhận nó.Tôi tỉnh dậy vì mùi thuốc men nồng nặc phát ra từ trong căn phòng. Trước mắt là một người đàn bà tiều tuỵ đang cúi thấp đầu xuống ngủ say. Phải, đó là mẹ tôi, nhưng chỉ có mỗi mẹ mà thôi.Tôi không buồn động đậy, cứ nằm yên ở đó ngước mắt lên nhìn trần nhà trắng toát đến đáng sợ, muốn suy nghĩ nhưng lại chẳng luận ra được gì. Không chỉ mẹ, cả tôi cũng gần như đã chết, chết trong tâm trí, chết trong tiềm thức của ba tôi.

Những ngày sau đó, Nhật Quân cuối cùng cũng trở về, vừa kịp lúc tổ chức đám tang cho ba tôi. Anh không khóc, cũng không nhìn di ảnh ba lấy một lần. Có lẽ anh ấy khác tôi, chưa thể đón nhận thông tin đau đớn này.

Từ sau vụ tai nạn, nhà tôi lại bỗng dưng bị gán cho một số nợ khổng lồ do đền bù thiệt hại và sơ xuất trong lao động. Tôi không rõ và cũng không đủ lớn để hiểu những chuyện đó. Tôi chỉ biết một điều rằng, gia đình tôi đang mắc nợ. Số nợ đó rất lớn, mẹ và anh trai dù có gom hết tiền cũng không trả nổi.

Nhật Quân cũng không ở lại được lâu, vì để chi trả đủ cho số nợ ấy mà anh trai tôi phải trở về Hà Lan để làm việc kiếm thêm tiền.

Tôi từ một nàng công chúa sống trong tình yêu thương của cha mẹ, chỉ trong một ngày tất cả mọi thứ trong tay tôi cũng dường như tan biến, thay vào đó là một tâm hồn vỡ nát và nổi buồn chất đống trong chính ngôi nhà của gia đình mình.

Song, tôi vẫn phải đi học, vẫn phải thi cử và vẫn phải tươi cười. Tôi không muốn bản thân trở thành gánh nặng của người khác, vì thế ngay cả chuyện gia đình tôi cũng chẳng nói cho bất cứ một ai. Mỗi ngày đến trường tôi đều phải tự nhủ rằng: "Chỉ cần học, học thật tốt là đủ rồi."

Thời gian ấy vậy mà lại chẳng chịu chờ tôi, chớp mắt đã đến kì thi quan trọng nhất năm lớp 10. Trước hôm thi tôi có nghe Mai Anh nói được rằng Đăng Khôi anh ấy đã tiến bộ rất nhiều, học rất giỏi và chắc chắn cũng đã có bạn gái rồi. Ai cũng cho là thế, ai cũng ngưỡng mộ anh ấy, và cả cô người yêu của anh nữa.

Tôi cũng vậy.

Nực cười nhỉ? Tôi thì ngày càng thụt lùi, học lực lẫn tinh thần đều bị bỏ bê. Còn anh ấy? Tất cả đều đi lên, học hành thì lại ngày càng thay đổi theo chiều hướng tích cực. Vốn dĩ đã học rất giỏi, hiện giờ còn hoàn hảo hơn.

Anh ấy có tất cả, nhưng tôi hiện giờ hình như chẳng có một cái gì cả. Thứ mà tôi tự tin nhất là sự tích cực của bản thân, giờ đây cũng đã không còn nữa rồi.

Nhìn tất cả mọi người trong lớp tôi lại càng cảm thấy nghẹt thở. Đây là loại cảm giác mà trước giờ tôi chưa từng có, ấy vậy mà bây giờ mọi thứ có mặt trên đời này đều bị tôi lấy ra so sánh.

Tôi ghét tính cách mới của bản thân, thật sự rất ghét. Tôi vốn đâu phải là con người như này? Tôi đã từng học rất giỏi, rất giỏi cơ mà.

Cũng vì phải đi làm thêm phụ mẹ nên tôi chẳng còn một chút thời gian nào cho học tập, cứ mỗi lần về nhà là mọi thứ lại trở nên u ám và khó chịu đến phát điên.

Tôi muốn quay trở lại khoảng thời gian trước đây. Muốn kể mọi thứ cho một người nào đó, nhưng có thể là ai bây giờ? Họ không giống tôi, vậy nên tôi không thể lây nhiễm tính cách độc hại của bản thân cho người khác được.

Hiện giờ dù có ăn bao nhiều cây kem vani thì cũng không đủ nữa rồi. Mệt thật đấy...

****

Đầu tháng năm, kì thi cuối cùng đã diễn ra một cách suôn sẻ. Tôi biết điểm của mình không cao, vậy nên cũng chẳng trong mong gì nhiều. Một mình bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng vô cùng nặng nề và rối bời.

Dạo gần đây tính cách của tôi ngày một thay đổi. Lúc trước tôi còn có thể tươi cười cho qua chuyện, cứ nghĩ rằng bản thân sẽ vượt qua nhưng cuối cùng lại làm cho mọi thứ tồi tệ hơn. Mai Anh cũng nhận ra điều đó, Đăng Khôi cũng vậy.

Phải đợi đến khi họ hỏi tôi ổn hay không tôi mới bừng tỉnh nhận ra bản thân đã che giấu quá lộ liễu, vậy nên tôi vẫn sẽ vui vẻ đáp lại, và hứa với chính mình rằng sẽ che giấu kĩ hơn. Tôi biết bản thân diễn xuất tệ, nhưng mong là không tệ đến nỗi họ có thể một lần nữa nhìn thấy tôi không ổn.

Tôi định bụng sau khi hoàn thành xong kì thi sẽ trở về nhà luôn thì đột nhiên Mai Anh từ đâu xuất hiện, nắm tay tôi kéo đi tâm trạng vô cùng vui vẻ: "Tao cho mày xem cái này, đi với tao một chút nhé?"

Tôi mỉm cười vội đáp lại: "Được."

Sau cùng Mai Anh thật sự dẫn tôi đến một nơi được đám học sinh vây quanh. Tôi còn tưởng đã có một vụ đánh nhau ở đây liền nảy sinh tính tò mò, hỏi Mai Anh: "Chuyện gì đấy?"

"Bí mật." Cô ấy buông tay, vòng về phía sau bịt mắt tôi lại sau đó mới nói khẽ vào tai tôi: "Tao có quà tặng mày."

Tôi vẫn thuận theo cô ấy, mỉm cười đi thẳng về phía trước, cho đến khi...

...cho đến khi trước mắt tôi là Nguyễn Trịnh Đăng Khôi.

Anh ấy mỉm cười, tiến đến nói với tôi một cách vô cùng mạch lạc: "Sau hôm nay tao sẽ lên đại học, sẽ học ở ngôi trường mà chúng ta đã từng hứa với nhau."

"..." Tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, chỉ riêng tôi là sắc mặt không đổi, chờ đợi lời tiếp theo của anh.

"Vậy nên anh sẽ chờ em."

Khôi ngập ngừng trong giây lát, cuối cũng cũng hít thật sâu bước lại gần tôi, thì thầm thật khẽ vào tai, lay động cả tâm trí tôi: "Phạm Nguyệt Hạ, anh thật sự rất thích em."

"Đây không phải là một câu khẳng định. Anh muốn xin phép em, xin phép được làm bạn trai của em."

Chương trước Chương tiếp
Loading...