Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ

Chương 32: Mỗi ngày một viên kẹo



Xuyên suốt một kì nghỉ hè năm đó. Tôi và Đăng Khôi không gặp lại nhau thêm một lần nào nữa.Tôi thì cứ tưởng anh ấy đã thật sự bỏ cuộc nên mới vùi đầu vào công việc làm thêm để tạm quên đi đám mây tình yêu mà bản thân luôn chôn giấu. Tôi ước rằng mình cũng như Đăng Khôi, cũng có thể dễ dàng từ bỏ và không thích một người nhanh như thế. Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thích một ai đó, vậy nên mới phải chật vật với mớ suy nghĩ như thế này. Nói không nhớ anh ấy là nói dối, nhưng nhớ thì có làm được gì chứ? Tôi cứ như một người trưởng thành, sáng chạy đến quán trà sữa làm việc, chiều lại bắt xe đến một cửa hàng tiện lợi để thay ca. Đôi lúc tôi vẫn đến nhà Đăng Khôi để nhìn ngó xem anh có thật sự còn sống ở nơi đây hay không, nhưng đáng buồn là trong căn biệt thự to lớn ấy tôi vẫn chưa một lần nào bắt gặp hình bóng của Khôi. Vậy nên kể từ đó tôi cũng chẳng thèm đến nữa, tôi sợ anh ấy bắt gặp, cũng sợ sẽ không biết phải giải thích như nào về lời từ chối lúc trước.Chúng tôi hiện tại cứ như hai người sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ai làm việc nấy, đều có cuộc sống riêng của bản thân.Bên cạnh chuyện của Khôi, mùa hè này tôi còn làm được thêm một việc mà lúc trước bản thân vô cùng e ngại, đó chính là kể mọi việc với Mai Anh. Tôi cuối cùng cũng chịu tâm sự với cô ấy, bởi vì giờ đây tôi thật sự trân quý tình bạn này hơn ai hết. Tôi hiểu rõ nếu không nói ra, nếu để cô ấy tự tìm hiểu thì chắc chắn niềm tin giữa hai đứa sẽ lại bị tôi phá hỏng mà thôi. Vì vậy tôi mới chọn cách nói ra hết tất cả, kể cả việc vì sao tôi từ chối Đăng Khôi.Mai Anh sau khi nghe được thì khóc bù lu bù loa đúng như tôi dự đoán, không chỉ vậy cô ấy còn giận tôi suốt một tuần liền vì chẳng chẳng chịu nói gì cho cô ấy cả. Thế là tôi đành chuộc lỗi bằng một chầu trà sữa, mọi thứ cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo vốn có.Dù rằng tôi dùng cả một mùa hè để chữa lành và bắt đầu sống lại một cách tích cực hơn, nhưng đâu đó trong tôi vẫn còn quá nhiều muộn phiền khiến tôi chưa thể xử lí hết được. Tôi xem đó là một phần kỉ niệm, cũng như một thứ gánh nặng để khiến bản thân kiên cường. Vậy nên nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ từ chối Đăng Khôi. Lúc đầu tôi cứ ngỡ anh ấy chân thành, nhưng có lẽ tôi đã lầm rồi. Đó cũng là lí do mà tôi đã học cách gạt phăng Khôi ra khỏi cuộc đời và tiếp tục làm mọi thứ một mình, cùng với mẹ, cùng với anh trai. Bởi tôi hiểu rằng, tôi vẫn còn có họ, còn có ba, người luôn xuất hiện trong trái tim tôi.****Ngày cận kề năm học, tôi cứ ngỡ như bản thân đã trải qua một kiếp người. Ba tháng hè đó tôi dường như đã làm quá nhiều thứ, thử thách mới, con người mới và mọi thứ đều mới. Tôi dần chấp nhận mọi thứ xảy đến với mình, trải nghiệm và khám phá chúng. Vậy nên có thể nói đây là một mùa hè nhiều sự thay đổi nhất của tôi.

Trước ngày đi học, cuối cùng Đăng Khôi cũng đã nhắn tin cho tôi. Ban đầu tôi còn phân vân không biết đây là ai nên không nhắn lại, phải đợi đến khi Khôi nói đây là số sim mới tôi mới nửa tin nửa ngờ mà mà đồng ý kết bạn. Đăng Khôi cũng ngay lập tức nhắn tin hẹn tôi đi uống cà phê để nói rõ mọi chuyện.

Nhưng giữa chúng tôi có quái gì để nói với nhau? Nói rằng anh ấy bỗng dưng thích tôi trở lại? Nói rằng anh "ghost"* tôi là vì bận suy nghĩ mọi thứ? Mơ đi, tôi sẽ không bao giờ gặp lại tên đàn ông thay lòng đó!

*Ghost: đột ngột biến mất, từ ngữ genz.

Đăng Khôi: "Cho em hai lựa chọn. Gặp nhau hoặc anh sẽ làm phiền em."

Nguyệt Hạ: "Gặp xong thì anh vẫn làm phiền em mà?"

Đăng Khôi: *Đã gửi voice cho bạn.*

[Anh xin em đấy, anh nhớ em lắm luôn. Cho anh gặp em nhé?]

Giọng nói ngọt ngào đột ngột phát lên trong căn phòng nhỏ khiến tôi không kiềm được mà thở mạnh, hai má đỏ hây hây trực tiếp chặn tài khoản Facebook anh ấy.

Cuối cùng thì phải đợi Đăng Khôi đem đồ ăn ra dụ dỗ mới khiến tôi chịu gặp mặt. Và cách thức ấy không khác gì lần trước, bấm chuông để đồ ăn trước cửa nhà tôi như thể đại dịch không bằng.

Tôi cũng không muốn gặp anh ấy đâu...nhưng vì thấy sự cố gắng của Khôi nên tôi mới cho anh ấy cơ hội thôi đấy! Quan trọng là chính tôi cũng tò mò xem Khôi muốn nói điều gì.

Sáng hôm đó, tôi mang tâm trạng rất lộn xộn đến gặp Khôi. Tôi không biết nữa, chỉ là một phần trong tôi vô cùng vui vẻ vì được gặp lại, nhưng phần khác lại cảm thấy hơi nghi ngờ và lo sợ.

Khi bắt gặp một cô gái có phong cách ăn mặc theo hơi hướng Clean girl bước vào Đăng Khôi đã nhận ra ngay đó là tôi. Anh ấy đứng dậy bước đến chiếc ghế bên cạnh mời tôi ngồi xuống. Vừa thấy hành động kì lạ của Khôi tôi đã vội nhíu mày, trực tiếp lờ đi mà chọn ngồi sang một chiếc ghế khác đối diện với anh.

"Anh trở lại bình thường được không?"

"Không."

"Vậy thì em đi về nhé?"

Đăng Khôi lúc này mới níu tay tôi lại, mỉm cười đáp: "Anh đùa."

Khôi vẫn vậy, kể cả khuôn mặt lẫn tính cách đều chẳng thay đổi gì cả, thứ duy nhất anh ấy thay đổi chính là cách xưng hô đối với tôi. Và tôi thích cách anh ấy gọi như hiện giờ hơn.

"Anh có chuyện gì nói đi."

"Anh thích em."

"Khụ... khụ." Tôi giật mình ho khan, xua tay bác bỏ vấn đề nhạy cảm này: "Em không muốn anh nói về vấn đề này."

"Nhưng anh gặp em là để nói về vấn đề này mà?"

"Vậy được." Tôi gật gù chấp nhận, bắt đầu dò hỏi anh ấy: "Anh nói thích em? Thế mà 3 tháng rồi em chưa gặp anh? Anh muốn ghost em xong giờ trở về nói thích đơn giản vậy à?"

"Em là đang nhớ anh à?" Đăng Khôi nháy mắt, tay chống cằm trông vô cùng thoải mái.

Tôi đập mạnh xuống bàn, bắt đầu lúng túng chỉ tay loạn xạ: "Anh đừng có mà... đánh tráo khái niệm!"

"Được rồi, anh trêu em thôi." Khôi bắt đầu ngồi thẳng người, thái độ nghiêm túc đến lạ, "Anh muốn theo đuổi em. Có được không, Nắng Đêm?"

"Anh đừng có nói ra mấy lời vô liêm sĩ đó. Khoan... gì cơ? Ai tên Nắng Đêm, anh tại sao lại biết..."

Đăng Khôi đẩy bịch giấy ăn sang phía tôi, tựa lưng vào thành ghế như đang xem trò vui, nhìn tôi một hồi lâu sau đó mới đáp lại: "Đó là tên anh đặt cho em. Còn nhớ không?"

Tôi bắt đầu hồi tưởng lại câu chuyện của gần 3 năm trước, đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn nhớ được. Cái tên đó đến cả tôi còn không hiểu, vậy nên mỗi lần Đăng Khôi gọi tôi cũng chẳng quan tâm gì lắm, chỉ xem nó như một biệt danh kì lạ mà chỉ có hai chúng tôi biết.

"Nguyệt Hạ, đừng suy nghĩ nữa. Em chưa trả lời câu hỏi của anh." Đăng Khôi gõ nhẹ vào thành bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi nửa bước.

"Anh hỏi gì cơ?"

"Anh sẽ theo đuổi em."

"Cần sự đồng ý của em à?"

"Vậy là em đồng ý rồi nhé!"

"Ơ, không..." Tôi còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì Khôi đã rút trong ví ra một ít tiền, kẹp xuống thành ly sau đó đứng dậy bước đến cạnh tôi, xoa đầu như đứa con nít.

"Xoè tay ra đi."

"Hả?"

Không đợi tôi nói nhiều, Khôi nhanh chóng dúi thứ gì đó vào tay tôi một cách vô cùng gọn gàng và thành thục, mỉm cười nói khẽ vào vành tai tôi:

"Mỗi ngày đều sẽ tặng em kẹo. Theo đuổi em cho đến một ngày Nắng Đêm phải chịu ăn viên kẹo ấy, lúc đó tức là đã đồng ý làm người yêu anh."

_____________________________

Ý là hôm nay đăng nhiều quá trời luôn á chèn. Vì sự chăm chỉ nên hãy vote và quậy banh cái bình luận nhaaaa.

Bão rồi đó, mấy bạn miền Bắc lẫn nơi bị ảnh hướng nhớ giữ an toàn nghen. Đi ra đường là gió thổi bay như chơi đó tròi, lo mà ở nhà ăn rồi ngủ đi hiểu chưa?

Chương trước Chương tiếp
Loading...