Gói Gọn Sự Dịu Dàng Ngày Hạ

Chương 38: Nhìn Đăng Khôi bằng đôi mắt tôi



"Tôi có đoạn video của hai năm trước, Đăng Khôi đã từng đánh xém ch.ết người trong chính đám tang của mẹ nó."

Lời nói của Đình Mạnh bất chợt vang lên, giọng nói thanh thoát như thể không dính một chút bụi trần ấy đã gần như xuyên thẳng vào tâm trí tôi.

"Cậu vừa nói gì?" Trái tim tôi bỗng chốc đập liên hồi, cảm giác như có ai đó đang thôi thúc tôi biến được chân tướng đằng sau.

"Hai đứa còn đứng đó làm gì? Trễ rồi về nhanh nào Nguyệt Hạ." Tiếng gọi thúc giục của mẹ đã làm tôi gần như tỉnh giấc khỏi mớ suy nghĩ điên rồ. Tại sao tôi phải biết điều đó cơ chứ? Tôi thích Nguyễn Trịnh Đăng Khôi, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng thì tất cả mọi thứ tôi có thể hoàn toàn tin tưởng anh ấy. Bởi anh là Đăng Khôi, không phải một ai khác cả.

Tối hôm đó tôi đã trằn trọc rất nhiều. Không phải vì lời nói của Đình Mạnh, mà là vì sự tiếp cận cứ như thể đã có sắp đặt từ trước của cậu ấy. Tại sao Đình Mạnh lại chuyển vào lớp tôi? Tại sao cậu ấy lại nói cho tôi những điều này? Tôi tò mò muốn biết, nhưng cũng sợ sự thật kinh khủng phía sau sẽ làm bản thân hoảng loạn.

*Lời mời kết bạn từ Lương Đình Mạnh*

Tin thông báo trên điện thoại bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, là cậu ta. Nó đến nhanh hơn tôi nghĩ.

Tôi nhanh chóng ngồi dậy, nheo mắt bước đến gần cửa phòng ngủ, vừa bật đèn vừa chấp nhận lời mời kết bạn của cậu ấy.

*Đình Mạnh đang soạn tin*

Nguyệt Hạ: "Cậu thích tôi? Hay ghét tôi?"

Tôi là người mở lời đầu tiên, dòng tin nhắn không nhanh không chậm cuối cùng cũng được gửi đến. Đối phương xem tin nhắn rất nhanh, sau đó cũng đáp lại tôi bằng một đường link với thời lượng dài ba phút.

Tôi lờ mờ đoán được thứ cậu ấy muốn cho tôi xem. Hơi do dự một lúc, sau cùng vẫn quyết định không mở lên mà nhắn lại cho Mạnh.

Nguyệt Hạ: "Cậu có ý gì?"

Đình Mạnh: "Cậu xem đoạn video đó chưa? Thấy được anh ta đã tàn nhẫn như thế nào chưa?"

Nguyệt Hạ: "Cậu nói cho tôi thì có ích gì?"

*Đình Mạnh đã gửi cho bạn 12 ảnh.*

Đình Mạnh: "Tớ biết cậu không xem đường link ấy. Cậu thanh cao lắm, tốt bụng lắm. Nhưng cho dù cậu không muốn chấp nhận sự thật thì tớ cũng phải cho cậu thấy."

Hàng loạt hình ảnh được chụp lại từ cuộc ẩu đả nhanh chóng gửi vào máy tôi. Cho dù không muốn thấy thì tôi cũng đã thấy mất rồi.

Một chàng trai cao lớn đang nắm lấy cổ áo của người phụ nữ mặc váy đen bó sát, bộ đồ này... thật không hợp để diện trong đám tang lắm thì phải. Bức ảnh không lộ mặt quá nhiều, nhưng nhìn bóng lưng đó là tôi đã đủ biết người trong ảnh chính là Đăng Khôi. Ngón tay của tôi bất giác trở nên run rẩy, như bị thứ gì đó điều khiển, tôi nhanh chóng lướt đến bức cuối cùng... hình ảnh của hiện trường máu me đó khiến tôi sợ hãi hơn bao giờ hết. Anh ấy... anh ấy không giống người tôi gặp chiều nay. Đó không phải Đăng Khôi, đúng chứ? Người trong ảnh cứ như một con hổ đói, cứ lao vào cấu xé, thưởng thức món ăn mà mặc kệ những thứ xung quanh.

Đình Mạnh: "Xem rồi chứ? Anh ta còn từng mắc bệnh rối loạn lo âu hoảng loạn. Chỉ cần cậu làm cho anh ta sợ hãi thì có thể người trong video đó sẽ lại là cậu đấy."

Đình Mạnh: "Tớ muốn tốt cho cậu nên mới nói những điều này. Không ai yêu một tên bệnh hoạn, từng có ý định gi.ết người hết. Hiện giờ anh ta đối tốt với cậu, nhưng còn sau này? Liệu có thể hay không?"

Cảm giác sợ hãi trong tôi nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự căm phẫn với người trước màn hình. Dẫu biết anh ấy thật sự bị căn bệnh đó nhưng tại sao cậu ta vẫn có thể cười nhạo trên khuyết điểm của người khác? Người nhẫn tâm như vậy, đụng vào chỉ có bẩn tay.

Phải nói sao nhỉ? Tôi đặt niềm tin rất lớn vào anh ấy, ngay lúc này cũng vậy. Dù rằng có lẽ tôi chưa biết hết mọi thứ thuộc về anh ấy nhưng tôi hiểu, hiểu rất rõ con người của anh. Ngay từ lần đầu Khôi đứng ra bảo vệ tôi là tôi đã tin anh vô điều kiện.

Hoặc nếu lỡ như Khôi từng là người như vậy tôi cũng vẫn yêu anh ấy. Bởi người tôi thật sự yêu, lại là Nguyễn Trịnh Đăng Khôi của hiện tại.

Đình Mạnh: "Nói xem? Gu của cậu hẳn phải như thế nào mới chọn được anh ấy. Lúc trước là do cậu không biết, giờ biết rồi thì cậu nên tỉnh lại đi."

Đình Mạnh: "Tôi là Hạ thì dù có ch.ết cũng nhất quyết không yêu anh ta."

Nguyệt Hạ: "Cậu sai rồi. Nếu cậu nhìn Đăng Khôi bằng đôi mắt của tôi, chắc chắn cậu không thể ngừng yêu một người như anh ấy."

Đình Mạnh: "Cậu đang bảo vệ cho một tên từng bị bệnh, từng có ý định gi.ết người đấy?"

Nguyệt Hạ: "Phải, anh ấy bệnh hoạn. Vừa hay tôi cũng vậy, tôi điên rồi mới va phải anh ấy."

Nguyệt Hạ: "Nhưng ít ra tôi vẫn còn có chút tỉnh táo, vì không va phải thằng khốn nạn như cậu, Lương Đình Mạnh."

Tôi trực tiếp chặn tài khoản của hắn ta, kể từ nay giữa chúng tôi dù là bạn cũng không còn. Tôi biết hắn không thích tôi, tiếp cận tôi cũng là vì ý đồ xấu. Rõ ràng là như vậy.

****

Sáng hôm đó tôi dậy rất sớm, có lẽ là vì ngủ không đủ giấc. Định bụng sẽ nhắn cho Khôi hôm nay đừng đến đón nhưng rồi lại thôi. Tôi chẳng có gì phải sợ anh ấy cả, trực tiếp đối mặt, nói chuyện với Khôi cũng sẽ giúp tâm trạng tôi tốt lên.

"Nguyệt Hạ dậy rồi à? Xuống ăn sáng đi, hôm nay công ty mẹ được nghỉ buổi sáng." Mẹ tôi vui vẻ bưng thức ăn ra bàn, tiếng ngâm nga của bà cũng làm lòng tôi nhẹ nhàng đi đôi chút.

Tôi bước xuống cầu thang thật nhanh, ngồi vào bàn ăn vui vẻ hỏi: "Vậy à mẹ? Hôm nay mẹ có chuyện gì vui lắm sao?"

"Cô Châu con gặp hôm qua là chủ của một công ty lớn, vừa hay đang thiếu vị trí nên mời mẹ vào làm luôn. Lương thưởng cũng khá được."

"Tốt thật đấy." Tôi vừa gặm bánh mì vừa thầm thì khen ngợi, chuyện hôm qua có lẽ nên chấm dứt được rồi. Giữa mẹ tôi và mẹ cậu ấy vẫn đang có mối quan hệ rất tốt. Suy cho cùng Mạnh cũng chỉ muốn tốt cho tôi, nhưng suy nghĩ của cậu ấy quá tiêu cực khiến đối phương là tôi cảm thấy rất khó chịu.

"À phải rồi, hôm qua mẹ có tâm sự với cô Châu. Nghe nói thằng Mạnh là con nuôi của cô ấy thì phải. Con đừng kể cho ai nhé."

Con nuôi sao...

"Vầng, đây là bí mật giữa hai chúng ta."

Tôi nhanh chóng xử lí hết phần ăn sáng của mình, sau đó cũng chào tạm biệt bà rồi bước ra khỏi nhà luôn.

Vừa ra khỏi nhà tôi đã giảm tốc độ lại, bước đi thong dong như thể đang chờ một ai đó xuất hiện. Bởi tôi biết Đăng Khôi sẽ lại như những lần trước mà nhảy ra hù doạ tôi, lần này tôi đã chuẩn bị tâm lí rồi.

"Uống sữa không?" Kết quả là Đăng Khôi không thèm hù tôi nữa, trực tiếp đưa chai sữa lạnh chạm vào má tôi, vui vẻ hỏi.

"Anh không hù em nữa à?"

"Ừm. Hết vui mất rồi." Khôi nhún vai, mở lon sữa đưa về phía tôi.

"Được thôi, lần sau em sẽ làm bộ sợ hãi vậy. Kể ra trò này cũng thú vị." Tôi bĩu môi, cầm lấy hộp sữa vị cam trên tay Đăng Khôi, mỉm cười sảng khoái uống hết một hơi lớn.

Chúng tôi vẫn như thường lệ đi đến trường cùng nhau. Chỉ có điều hôm nay tôi nói ít hơn hẳn thường ngày. Có lẽ vì còn một chuyện mà tôi chưa đủ can đảm để hỏi anh ấy. Dù đã tập nhiều lần nhưng đứng trước mặt Khôi vẫn có gì đó khiến tôi chùn bước. Anh ấy hôm nay cũng vậy, chẳng mở lời gì cả.

"..."

"Sao anh cảm giác hôm nay em ít nói hơn thường ngày nhỉ?"

"..."

"Đăng Khôi." Tôi cuối cùng cũng chịu mở miệng, dè dặt nói ra cái tên của anh, chính bản thân cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Cái tên của anh ấy, từ khi nào đã có sức ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống tôi.

"Hửm?"

"Anh có chuyện gì muốn kể cho em không?"

_______________________________

Nôn quá nên phải ra chương mới nè chờiii! Thấy chăm khom, thấy thì phại vote đó!?

Nhạc hay quãi trời ơiiiiii.

Chương trước Chương tiếp
Loading...